Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 537: Thuật nghiệp hữu chuyên công (Mỗi nghề có chuyên môn riêng)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:41
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên con phố sầm uất, náo nhiệt, các sạp hàng bày la liệt ven đường.
Tả Tổ Nghênh và Tô An chiếm một cái bàn vuông nhỏ, gọi một bàn đồ ăn. Tô An giơ xiên thịt nướng đầy ắp gia vị, ăn một miếng dính đầy dầu mỡ.
Tả Tổ Nghênh chỉ đĩa gia vị bên cạnh cô, “Cậu đừng chỉ lo ăn thịt. , món mực nướng , phết mật ong lên ăn mới tuyệt.”
Tô An nhai xiên thịt trong tay, “Không cần, thích ăn đồ ngọt. chỉ thích loại cay xè thôi.”
Tả Tổ Nghênh nhặt một xiên mực nướng, phết mật ong lên, “Cậu . Nếu ngon thật, chẳng giới thiệu cho . Mau thử .”
Tô An do dự một chút, nhận lấy miếng mực nướng phết đầy mật ong, c.ắ.n thử một miếng, mắt lập tức sáng lên.
“Ui, đúng là hương vị khác thật.”
Tả Tổ Nghênh cong cong mắt, “ lừa chứ? Hai đứa cùng quê, khẩu vị giống . thấy ngon thì chắc chắn cũng thấy ngon.”
“Đừng chỉ ăn đồ nướng, uống chút canh xương hầm tôm khô rong biển , là nổi nóng đấy.”
Hai ăn xong dạo chợ đêm. Thấy món gì ngon mua một phần. Kẹo hồ lô mới một hào rưỡi, bánh kếp cầm tay 2 hào.
Thấy Tả Tổ Nghênh đến một tiệm bánh ngọt, chỉ các loại bánh bên trong, lớn: “Chủ quán, bánh ô mai, bánh xí , bánh băng tuyết, bánh sơn tra, bánh bạc hà, bánh đậu xanh, còn cả cái gọi là gì, bánh kem nhỏ tạp cái gì tư, bánh kem cuộn trứng, mỗi loại cho một phần, gói mang về.”
Tô An buông tay đang xoa bụng, tới ấn cánh tay Tả Tổ Nghênh (đang chỉ mấy món bánh) xuống, “Cậu bệnh ? Cậu thế là ăn uống quá độ , no c.h.ế.t mất. Muốn ăn thì ăn, ăn. nổi nữa .”
Tả Tổ Nghênh thản nhiên , “Ôi, trời lạnh thế , để lâu mà. Một tuần cũng hỏng . Ăn hết thì ăn từ từ.”
Nói , nhanh nhẹn trả tiền, xách lấy một chuỗi túi đồ chủ quán đưa qua.
“Không , về ký túc xá. Ký túc xá buổi tối giờ giới nghiêm, lát nữa .” Tô An .
Tả Tổ Nghênh đồng hồ, “Cũng sắp . Đi, về thôi. , hỏi, đằng còn quán bánh bao súp, ngon lắm. Bí phương gia truyền đấy, c.ắ.n một miếng là tứa nước, thơm cực.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Còn vịt , cá hun khói, gà đập...”
Tô An lắc đầu, “Không , . Ăn hết.”
Tả Tổ Nghênh gật đầu, “Được, tới. , khi nào dọn khỏi ký túc xá? Có cần giúp ? thứ mang cho .”
“Thứ gì ?”
“Đến lúc đó sẽ .”
Hai bộ về trường. Tô An ký túc xá tắt đèn, đầu trừng mắt Tả Tổ Nghênh, “Cậu xem, bảo về sớm. Giờ , thấy ?”
Tả Tổ Nghênh vỗ ngực, “Cứ xem đây. Đảm bảo cho . là chuyên môn về việc .”
Tô An lạnh mặt, “Cái tòa nhà của bọn , bác quản lý khó tính lắm đấy.”
Tả Tổ Nghênh thèm để ý Tô An, hắng giọng, chạy đến cửa sổ phòng bác quản lý, gõ nhẹ.
“Bác ơi ~”
Không ai trả lời.
“Chị gái ~”
“Chị gái ~ Chị gái xinh ~”
Tô An cạn lời... Cái miệng ngọt thật...
Giây tiếp theo, đèn pin bên trong bật sáng.
‘Cạch’ một tiếng, cửa sổ đẩy . Bác quản lý tóc tai bù xù, “Làm gì đấy?”
Nói , ánh mắt bác dừng ở Tô An đang Tả Tổ Nghênh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-537-thuat-nghiep-huu-chuyen-cong-moi-nghe-co-chuyen-mon-rieng.html.]
Tả Tổ Nghênh vẻ mặt nịnh nọt, “Chị ơi, em gái em buổi tối tìm tư liệu học tập, về muộn. Chị mở cửa giúp với ạ.”
Bác quản lý bực bội , “Biết muộn còn ngoài gì?”
Tả Tổ Nghênh dùng chiêu " tay" luôn, kéo tay bác quản lý ký túc xá nũng nịu, “Chị ơi, chị mở cửa mà. Em gái em để về sớm, chạy đến đau cả bụng, chị xem giờ vẫn còn đang ôm bụng kìa. Chị ơi ~”
(Tô An, đang no căng bụng...)
Tiếng "chị ơi" , đừng là bác quản lý, ngay cả Tô An cũng nổi da gà.
hiệu quả thì đúng là vô địch. Bác quản lý vốn luôn cứng nhắc, cũng lạnh mặt mở cửa.
“Lần về sớm một chút.”
“Biết ạ. Cảm ơn chị, chị quá.” Tả Tổ Nghênh miệng cảm ơn, tay vẫy vẫy Tô An, bảo cô mau lên.
Tô An chần chừ, vội vàng lên lầu.
“Này, từ từ, đồ ăn vặt của .”
Tô An đầu , Tả Tổ Nghênh dúi một chuỗi túi đồ tay cô.
“Mau lên .”
Bác quản lý đang , Tô An cũng dám nán , xách đồ thẳng lên lầu.
Lên đến lầu hai, từ hành lang xuống, Tả Tổ Nghênh vẫn còn đèn đường, vẫy tay với Tô An, “ về nhé.”
Tiếp theo là tiếng mắng của bác quản lý, “Ai giữ ? Đi nhanh , ồn c.h.ế.t .”
Sau đó là giọng điệu õng ẹo đầy uất ức của Tả Tổ Nghênh, “Chị ơi, chị hung dữ quá ~”
Khóe miệng Tô An cong lên một nụ , cũng vẫy tay xuống , “Đi đường cẩn thận.”
Về đến ký túc xá, cô bật đèn pin, rót nước từ bình giữ nhiệt, lau qua loa, lên giường ngủ. Một đêm mộng .
Ngày hôm , Tô An liền tìm giáo viên hướng dẫn chuyện ở trọ. Vì học kỳ 1 xin , hơn nữa trường cũng gọi điện thoại cho Vương Tiểu Thúy, nên việc phiền phức lắm.
Tô An ngoài thuê nhà ở, tin tức lành suýt nữa phòng 206 mở tiệc ăn mừng.
Chu Nguyên Ngưng và mấy còn chỉ thiếu nước đốt pháo. Mấy càng thêm cẩn thận, chỉ sợ Tô An đột nhiên động kinh, nữa.
Chỉ Giang Lệ Bình ở phòng 205 bên cạnh là suýt , cô nỡ xa Tô An.
Trần Văn Đức cũng qua tìm Tô An một chuyến, “Bạn học Tô An, ở ký túc xá trường gần an , tốn tiền. Cậu vẫn là đừng ngoài ở. Tớ bên ngoài loạn lắm.”
“Tớ điều kiện nhà tệ, nhưng là con gái, vẫn nên ở cùng , bác quản lý trông chừng...”
Tô An Trần Văn Đức ý với , cô cũng kiên nhẫn giải thích.
“Trước đây lúc ở nhà, tớ luôn ở phòng riêng. Giờ sáu một phòng, đúng là quen. Hơn nữa ký túc xá bọn tớ mâu thuẫn lớn. Đó là lý do thứ nhất.”
“Lý do thứ hai, tớ ở riêng, ngoài thói quen sinh hoạt , tớ còn mở một văn phòng việc nhỏ. Dọn ngoài ở, đối với tớ hiện tại sẽ tiện hơn nhiều.”
“Hơn nữa, tS nhà tớ tìm ở ngay đối diện trường, bên đường. Dưới lầu là cửa hàng của bác chủ nhà, an vấn đề gì. Đến trường cũng tiện, chỉ mất vài phút thôi.”
Trần Văn Đức vẻ mặt nghi hoặc, “Cậu mở văn phòng?”
“Văn phòng gì?”
Tô An cũng giấu . Trước đây Tả Tổ Nghênh cô việc cần giúp, đầu tiên Tô An nghĩ đến chính là Trần Văn Đức. Cậu học ngành kinh tế thị trường, hơn nữa thời gian rảnh cũng luôn tìm việc thêm.
Người thứ hai, tự nhiên là Giang Lệ Bình, bạn học cùng khoa với .