Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 535: Trần Đỏ Tươi dọn đi rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:39
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An , Tả Tổ Nghênh liền hiểu ngay.
“Cậu thành lập một tờ báo, tạp chí cho tầng lớp lao động?”
Tô An gật gật đầu, “ ý tưởng về phương diện đó, nhưng thật thì cũng dễ.”
“Cậu thấy ý tưởng của đáng tin ?”
Tả Tổ Nghênh vỗ đùi, “Sao đáng tin? Quá đáng tin. Không hiện tại, mà mười mấy, hai mươi năm tới đều là làn sóng công. Những xa quê, ngoài thì là ăn cơm. Giao tiếp, giải trí của họ nhiều. Ngoài hai việc đó , thời gian còn cũng gì để g.i.ế.c thời gian.”
Tô An cũng nghĩ như . Không thập niên 80-90, mà ngay cả năm 2000, ở cái thời đại di động phổ biến, TV cũng gì để xem, cách g.i.ế.c thời gian duy nhất là mấy sạp thuê sách ở chợ, thuê từng cuốn về .
Đồng thời, cuối thập niên 80 cũng là thời đại mà văn học công nhân bắt đầu trỗi dậy. Cuối thập niên 90 đến những năm 2000 càng bùng nổ. Những tạp chí nổi tiếng như Tri Âm, Người Đọc, Văn Nghệ Phật Sơn, Văn Nghệ Giang Môn, Hội Kể Chuyện, Văn Học Đặc Khu, Đại Bàng Chí... mấy chục loại, đủ loại báo chí, tạp chí văn nghệ sặc sỡ đều đời lúc .
Đời , trong khu tập thể của xưởng thép, gia đình của những công ở phía Nam, mỗi về đều mang theo nửa cái rương sách về để g.i.ế.c thời gian.
Mà hiện tại, thị trường thể là trống rỗng. Tô An cũng đầu tiên ăn cua.
Các loại mẩu chuyện nhỏ của nông dân công, sự vật lộn của thanh niên lao động khi thành phố, cuộc sống khô khan, những khó khăn, sự cô đơn và lạc lõng của họ... ai quan tâm.
Họ chịu đủ khổ sở về thể xác, tinh thần. Họ dùng m.á.u và nước mắt của để nên một trang sử Hoa Quốc mà nhiều đến.
Tô An chính là thành lập một diễn đàn tạp chí thuộc về họ, dành cho nhóm độc giả độc đáo , giải quyết những băn khoăn, vật lộn và mê mang của họ, tạo nên sự đồng cảm, giúp họ tìm kiếm mục tiêu cuộc đời.
“Hiện tại chỉ một ý tưởng thôi. Tình hình cụ thể, đợi cơ hội gặp Khang đó, chuyện với mới .”
Tả Tổ Nghênh nhanh chóng ăn sạch cơm trong hộp, lúc mới ngẩng đầu , “Có gì khó . để ý giúp là . Lần gặp ông , hẹn ông cho . Đến lúc đó tới trường tìm .”
Mắt Tô An sáng lên, “Vậy phiền quá ?”
Tả Tổ Nghênh ném cái thìa xuống, “ sợ phiền. Nếu thật sự ngoài lập tạp chí, báo chí của riêng , thì ở trong trường đúng là tiện.”
“Thế , ngày thường cũng rảnh. giúp xem xung quanh nhà nào thích hợp mà an . Hơn nữa, mà thật sự việc , một chắc chắn . Ít nhất tìm mấy bạn cùng chí hướng.”
Tô An rạng rỡ, “Cái còn cần , sớm nghĩ tới .”
Ăn cơm xong, Tô An tiễn Tả Tổ Nghênh ngoài. Tả Tổ Nghênh vẫy tay với cô.
“Vào . đây. Cậu chuyện gì, cứ gọi điện về nhà . Nếu ở nhà thì ở “Ly Mộng”. Dù thì hai điện thoại đó đều cho . Cậu tìm , thì cứ gọi.”
Tô An vẫy tay, “Biết , nhanh .”
Tả Tổ Nghênh cabin, còn thò đầu cửa sổ, “ thật đấy nhé.”
Tô An trợn mắt trắng dã, “Rồi ~”
Sau khi xe rời , một cô gái đeo khăn quàng cổ, buộc tóc hai b.í.m tới chỗ Tô An, “An An, lái xe là ‘liếm cẩu’ của ?”
Tô An đầu , là Giang Lệ Bình ở phòng 205 bên cạnh. Hai quen ở phòng rửa mặt.
Phòng rửa mặt của trường là kiểu phòng thông . Mọi tắm rửa đều xách theo xô, "trần trụi ". Lần đó Tô An đang tắm, bên cạnh cũng ba ở ký túc xá 205 , một trong đó là Giang Lệ Bình.
Lúc đó Tô An đang tự tắm, Giang Lệ Bình ngay bên cạnh. Hai nữ sinh còn đột nhiên , “Giang Lệ Bình, xát cái gì mà thơm thế?”
Giang Lệ Bình vội vàng đưa cái giỏ nhỏ của qua, “Là xà phòng thơm. Mẹ tớ mua cho. Các dùng ?”
Trong giọng còn mang theo vẻ lấy lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-535-tran-do-tuoi-don-di-roi.html.]
Hai nữ sinh cũng khách khí, vươn tay nhận lấy bánh xà phòng thơm, xát xát khắp vài lượt. Đừng Giang Lệ Bình, ngay cả Tô An cũng thấy quá đáng.
Mấu chốt là hai đó dùng xong, cầm bánh xà phòng thơm nhỏ một vòng, cách xa 1 mét, ném cái giỏ của Giang Lệ Bình.
‘Bộp’ một tiếng, cái giỏ đổ, đồ đạc bên trong văng tứ tung. Bánh xà phòng thơm cũng trượt luôn xuống rãnh nước bẩn.
Hai nữ sinh còn hì hì, ngay cả một câu xin cũng .
Chờ hai , Giang Lệ Bình lúc mới bắt đầu lau nước mắt.
Tô An ngay cạnh rãnh nước bẩn, thấy cô thút thít, liền thuận tay nhặt bánh xà phòng lên, rửa sạch bỏ giỏ cho cô.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Lệ Bình cuối cùng kìm , ‘oa’ một tiếng nấc lên. Tô An thấy cô thương tâm như , ngược nỡ bỏ , đành an ủi vài câu.
Sau đó, Giang Lệ Bình luôn tìm Tô An. Ăn cơm cũng gọi Tô An, học cũng gọi Tô An.
Hai cũng coi như là thiết.
Nhớ Tả Tổ Nghênh giải thích ý nghĩa của “liếm cẩu”, Tô An chút ngượng ngùng.
“Là Lệ Bình , cũng về . Cậu đừng bậy. Liếm cẩu gì chứ, đó là bạn , cùng quê với .”
Giang Lệ Bình khoác lấy cánh tay Tô An, trường, “Là thanh mai trúc mã ?”
Tô An vội vàng phủ nhận, “Không , . Bọn tớ cũng mới quen hai, ba năm thôi. Chị gái là bạn của tớ, với tớ quan hệ cũng . Mọi qua , nên tính là bạn bè tương đối .”
“ , về lúc nào thế?”
“Tớ về lúc trưa. Vừa mới từ nhà ăn qua đây. Lúc nãy ở nhà ăn tớ thấy hai , ngại nên dám lên chào.”
“ An An, tin gì ? Cái cô Trần Đỏ Tươi ở ký túc xá , chuyển đến phòng 303 .”
Tô An chút kinh ngạc, “Không tùy tiện chuyển phòng ? Sao cô chuyển ?”
Giang Lệ Bình , “Phòng 303 một bạn xin ngoài ở trọ . Nghe lúc Trần Đỏ Tươi về trường, ba cô cũng đến. Họ gặp giáo viên hướng dẫn một chuyến, thế là chuyển đến 303. Lúc họ dọn đồ, tớ gặp.”
Tô An chút tiếc nuối.
Quả nhiên nhà tiền vẫn . Trương Xuân Linh và Lưu Kim Mai tìm giáo viên bao nhiêu mà chuyển phòng thành công, bắt nạt đến như cũng chỉ thể chịu đựng. Trần Đỏ Tươi , ba đến một chuyến là chuyển .
là so , tức c.h.ế.t .
Chỉ tiếc cho mấy bạn học ở phòng 303, ở chung với cái thứ của nợ mấy năm.
Trần Đỏ Tươi dọn , khí phòng 206 ngược thoải mái hơn nhiều. Bởi vì Tô An hình như trạng thái như lúc mới học, chỉ cần chọc cô, cô sẽ nổi điên.
Trong lúc nhất thời, khí trong phòng ngủ rơi một sự quỷ dị.
Lưu Kim Mai một về về. Trương Xuân Linh cũng một về về. Hai họ chuyện với bất kỳ ai trong ký túc xá.
Chu Nguyên Ngưng và Trâu Nghiên ở trong ký túc xá cũng hết sức cẩn thận, thể lên tiếng thì tuyệt đối lên tiếng, gì cũng cố ý hạ thấp giọng.
Thậm chí, sinh hoạt, rửa mặt đều đến mức nhẹ nhàng hết sức, chỉ sợ Tô An tìm cớ gây sự.
So với tiếng loảng xoảng, xô chậu va , kéo ghế ầm ĩ, và thỉnh thoảng cãi vã của các phòng khác, ký túc xá 206 thể là yên tĩnh một cách hiếm .