Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 523: Dắt Tô An trải nghiệm
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:26
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An ngoan ngoãn lắng Tả Tổ Nghênh lải nhải.
Cô , những gì Tả Tổ Nghênh đều đúng. Đời cô là một bà nội trợ chỉ giặt giũ, nấu cơm trong nhà, hiểu về xã hội bên ngoài đều qua báo chí và TV. Cô bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào, còn Tả Tổ Nghênh là trong cuộc, sai.
Tả Tổ Nghênh dắt Tô An lên một phòng KTV lầu, bưng đĩa trái cây lên.
“Thấy , cái gọi là micro, hát miệng, thể khuếch đại âm thanh…...”
Tô An tiện tay nhặt menu bàn lên xem. Vừa , đồng tử cô giãn , tóc mái như dựng lên.
“Coca Cola 38 một lon, nước khoáng 28 một lon, bia 45 một lon, hồng 78 một ấm, đĩa trái cây 98~”
Tô An ngẩng đầu, Tả Tổ Nghênh như thấy quỷ, “Như đành, còn thu thêm 15% phí phục vụ và phí phòng? Trong phòng còn tiêu thụ tối thiểu? Tiêu thụ tối thiểu là ý gì?”
Tả Tổ Nghênh thản nhiên , “Chính là ít nhất tiêu từng đó tiền, tiêu đủ cũng thu từng đó.”
Tô An tiếp tục xem xuống , phía là giá t.h.u.ố.c lá, đồ uống ga, nước trái cây. Thuốc 555, Tả Tổ Nghênh đây là loại t.h.u.ố.c lá khởi điểm của thương nhân Hồng Kông, Đài Loan. Còn t.h.u.ố.c Lạc Đà nhập khẩu. Khách bình thường hoặc tài xế xe tải Hồng Kông thì chọn Hồng Mai.
“Mẹ ơi, c.h.é.m thật, ngay cả t.h.u.ố.c lá Hồng Mai cũng đắt gấp mấy bên ngoài.”
Tô An kinh ngạc đến mức giọng cũng sắp lạc , cái con nó khác gì cướp?
Công nhân chính thức trong các nhà máy ở thành phố A một tháng cũng mới sáu, bảy chục đồng. Đĩa trái cây gì mà 98 một đĩa, ăn cái trường sinh bất lão ?
Cô ở trường đại học, một mặn một chay, khi là món xào, một bữa cơm mới 5 hào. Cái thứ nước khoáng gì mà 28 một lon?
Tả Tổ Nghênh như Tô An, “Cho nên đây mới là lý do tao gọi ngoài. Xã hội lớn lắm, những gì chúng thấy chỉ là một góc của tảng băng chìm. Người tiền đời nhiều lắm. Người lương tháng 60 đồng, chắc chắn là thể đến đây. Dù c.ắ.n răng mua một vé cửa, cũng chỉ thể ở sảnh lớn bên uống ly nước nhạc. Nếu chúng chỉ tiếp xúc với lương tháng 60 đồng, chắc chắn sẽ thấy giá đắt.”
“Với thiết , trang trí và phục vụ , tao tốn bao nhiêu vốn để cái ánh đèn ? Quản lý, chủ quản, trưởng bộ phận, nhân viên phục vụ ở đây đều tuyển chọn kỹ càng. Không chỉ xinh mà còn việc, lương hề thấp. Cậu nghĩ mấy chục đồng một tháng như trong nhà máy ở thành phố A thể mời họ ?”
“Tao thật cho , đừng một tháng mấy chục đồng, đây, khi một ly rượu của là mấy chục đồng !”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tả Tổ Nghênh vẻ mặt sợ ngây của Tô An, tiếp tục , “Tiền trong tay cũng ít, nhưng tầm và tư tưởng của vẫn luôn giới hạn ở tầng lớp bình thường nhất của xã hội.”
“Làm , tiên tư tưởng đúng đắn mới thể xa hơn. Tư duy quyết định thành bại, tư tưởng quyết định cuộc đời. Tầng lớp mà tiếp xúc, cách họ đối nhân xử thế, đều quyết định thể bao xa.”
“Nếu chủ động vươn lên, sẽ bao giờ thấy ở tầng lớp họ sống thế nào. Cậu cách họ đối nhân xử thế, sự khéo léo, tầm , sự tính toán và cả cách họ thu hoạch tài nguyên xã hội, vân vân.”
“Những hàng xóm ở phố Phúc Khánh, họ chỉ cho trứng gà ở rẻ hơn một xu, cải trắng ở giảm giá. Giáo viên ở trường, họ sẽ bảo học hành chăm chỉ, ngoài ích cho xã hội. Đầu bếp, họ thể cho nấu ăn thế nào cho ngon...... , ở hộp đêm của tao, họ thể cho điều gì ?”
“Bọn họ thể thuận miệng một câu, là thể mang đến cho cơ hội kinh doanh đổi đời. Cái gọi là 'chênh lệch thông tin'.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-523-dat-to-an-trai-nghiem.html.]
“Có thể hao hết tâm tư cũng việc, nhưng đối với , chỉ là một câu trong lúc tán gẫu là giải quyết xong. Đây là sức mạnh của 'quan hệ'.”
“Chờ thấy nhiều, học nhiều, sẽ kinh ngạc như nữa.”
Nội tâm Tô An chấn động, cô thông minh, cô hiểu ý của Tả Tổ Nghênh.
“Cảm ơn !”, câu cô từ tận đáy lòng.
Tất cả những gì cô bây giờ, vì cô lợi hại, mà vì cô sống thêm một đời, chiếm ưu thế tương lai.
Nếu thẳng , đầu óc cô bằng Nhậm San, sự quyết đoán đập nồi dìm thuyền của cô bằng Sở Thục Ngọc, thậm chí cô còn bằng cả .
Cho nên đây mới là lý do cô luôn kiên định học.
Cô xa hơn, xem thế giới bên ngoài. Cô tiếp xúc với những nhóm khác . Trường học chỉ là mấu chốt cho sự trưởng thành và phát triển của một , mà còn là nền tảng cho sự tiến bộ và phồn vinh của xã hội.
hiện tại, khi thế giới của cô vẫn đang dừng ở mức “tò mò”, “ham học hỏi”, thì Tả Tổ Nghênh sớm mở cho cô một cánh cửa thế giới mới.
Bất kể thế nào, cô đều cảm kích dẫn đường .
Đĩa trái cây 98 đồng "giá trời" mang lên. Tô An những đường nét điêu khắc và kỹ năng dùng d.a.o tinh vi đó, khỏi thầm "wow" một tiếng.
Một cái đĩa tròn lớn trong suốt. Quả quýt lột , cả múi và vỏ xếp thành một hình mặt trời rực rỡ đáng yêu. Dưa Hami xếp thành một ngọn núi xinh . Táo gọt vỏ xếp thành một đóa hoa hướng dương tinh xảo.
Xung quanh còn điểm xuyết bằng dâu tây, việt quất, dưa hấu. Trên đĩa trái cây còn dùng tăm cắm vỏ dưa hấu và một loại vỏ màu đỏ gì đó tên, điêu khắc thành hình thiên nga và hoa lá xinh .
Không đến giá trị bản của đĩa trái cây, chỉ riêng tiền lương của vị đầu bếp kỹ thuật dùng d.a.o cũng thấp. Quả nhiên, thế giới của tiền thật hạnh phúc. Đĩa trái cây mang lên thấy cao cấp, thảo nào Tả Tổ Nghênh dám hét giá 98 đồng.
Tả Tổ Nghênh nhặt tăm, xiên một miếng táo bỏ miệng, “Tô An, xem, mấy ông chủ trong phòng bàn chuyện ăn mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn, họ hy vọng đĩa trái cây cắt lung tung bưng lên với giá 10 đồng, là xếp thế với giá 98 đồng bưng lên thì mặt mũi hơn?”
Tô An nhặt tăm xiên một miếng dưa hấu, “Ai, mùi vị của tiền bạc. Các đúng là một đám tư bản thối nát.”
Tả Tổ Nghênh Tô An miệng nhét đầy trái cây, ăn như một con sóc nhỏ, khóe miệng cong lên, mắt híp . Cuối cùng cũng chút sức sống của tuổi trẻ.
Ngồi một lúc, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, hơn 8 giờ. Tả Tổ Nghênh vỗ vai Tô An, dậy, “Đi, dắt hưởng thụ thanh xuân!”
Mắt Tô An sáng lên, háo hức thử. Cô từng hưởng thụ thanh xuân. Đời , mới thành niên đến nhà họ Triệu kế cho ba đứa con của Triệu Đại Hưng. Đời sống , cô chỉ nghĩ cách để cứu khỏi vũng bùn, hao hết tâm tư, từng bước tính kế để đổi vận mệnh của và trai. Cô bao giờ dám thả lỏng.
Tả Tổ Nghênh dắt Tô An xuống, lấy từ một cái kính râm đeo lên mặt.
Tô An theo xuống tầng hầm. Vừa cửa, cô liền thấy bài hát thần thánh của hai thập niên, “Cô bé ánh đèn đường”. Cũng Tả Tổ Nghênh thế nào, theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó, Tô An cảm giác cả căn phòng đều đang rung chuyển.