Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 517: Sính lễ trước hôn nhân
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:20
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh mở một cái nhà trẻ ở khu phố của ?”
“Còn giao cho và chị Hai nhà quản lý?”
Lưu Hồng Đào gật đầu, “ , dự định như thế. Đây cũng coi như là một chuyện lợi cho dân.”
“Từ cải cách mở cửa, phía Nam dần dần phồn hoa, nhiều cư dân cũng bắt đầu bận rộn hơn. Dân cư lưu động nhiều hỗn tạp, trẻ con thì đến tuổi học tiểu học, mà nhà trẻ xa thiếu. Rất nhiều gia đình bận rộn, việc chăm sóc trẻ nhỏ trở thành một vấn đề nan giải.”
“Vừa chuyện với dì Tĩnh Hoan, hai đây đều là giáo viên nhân dân, còn nhiệt huyết với nghề , và vô cùng yêu thích trẻ nhỏ, cho nên mới nảy ý tưởng như .”
“Đây chỉ là một chuyện tiện cho dân, mà còn thể đặt nền móng cho trẻ em khi trường, đối với xã hội và gia đình......”
Tả Tĩnh Hoan và Hầu Lệ mặt mày tươi lắng Lưu Hồng Đào thao thao bất tuyệt, thậm chí cả Tô An cũng im lặng lắng .
Tả Tổ Nghênh thì âm thầm nghiến răng.
“Anh là ? Anh việc phiền phức cỡ nào ? Phê duyệt, tiền vốn, địa điểm, trang trí, an , giáo viên, tuyển sinh.....”
Lưu Hồng Đào bình tĩnh , “Những cái đều suy nghĩ . Địa điểm ngay ở vị trí phía ủy ban thôn . Anh chuyện xong với bên thôn , sẽ mua mảnh đất đó. Vốn cũng chuẩn xong, đầu tư xây trường ban đầu mười vạn, tuyển sinh thì càng cần lo lắng.....”
“Lần qua đây, chính là để cùng dì và Tĩnh Hoan thương lượng, xem còn những chỗ nào cần xem xét, dù mới là trong nghề. Mặt khác còn việc đặt tên trường, lấy tên Tĩnh Hoan để đăng ký một cơ sở giáo dục, để em đại diện pháp luật, phụ trách công việc của trường học.”
Lưu Hồng Đào trìu mến Tả Tĩnh Hoan, giọng ôn hòa.
Hầu Lệ cũng vẻ mặt cảm động, “Sóng Lớn , cái , cái lắm , cháu với Tĩnh Hoan vẫn còn....”
Lưu Hồng Đào lập tức tỏ thái độ, “Dì ơi, dì yên tâm, cháu thích Tĩnh Hoan, đây đều là cháu cam tâm tình nguyện. Cháu đây là ước mơ của em , cháu giúp em thực hiện ước mơ .”
Tả Tổ Nghênh há hốc mồm, “Anh, là, đăng ký một công ty giáo dục, lấy một mảnh đất lớn ở ủy ban thôn các , xây một cái trường học, cho chị Hai nhà chơi ?”
Tả Tĩnh Hoan bất mãn, “Em thể chuyện đàng hoàng ? Cái gì gọi là chơi? Vừa Sóng Lớn , đây là chuyện lợi nước lợi dân, là đặt nền móng cho sự phát triển của xã hội.”
Lưu Hồng Đào về phía Tả Tổ Nghênh và Hầu Lệ, “Cháu chúng quen lâu, hai yên tâm giao Tĩnh Hoan cho cháu. cháu và Tĩnh Hoan là thật lòng yêu . Đương nhiên, những lo lắng của hai cháu cũng thể hiểu , điều càng chứng minh hai coi trọng Tĩnh Hoan.”
“Cháu cũng thật, mảnh đất đó và tiền xây trường học, là phần lớn gia tài của Lưu Hồng Đào cháu. Cháu đem tất cả giao cho Tĩnh Hoan để chứng minh thành ý của .”
Tả Tĩnh Hoan cảm động vô cùng, ngay cả Hầu Lệ cũng Lưu Hồng Đào thuyết phục.
Chưa đến con gái Tĩnh Hoan của bà khó khăn lắm mới chịu mở miệng kết hôn, mà chỉ riêng trai trẻ Lưu Hồng Đào , bất kể là ngoại hình, cách năng, tố chất, tính tình gia thế, đều thật sự .
Huống chi còn kết hôn bằng lòng bỏ phần lớn gia tài để giúp Tĩnh Hoan mở trường, còn ủng hộ sự nghiệp của nhà gái. Người đàn ông như thật quá hiếm .
Tả Tĩnh Hoan thấy Lưu Hồng Đào như mà Hầu Lệ vẫn chịu gật đầu, vội vàng vươn tay nắm lấy mu bàn tay Hầu Lệ, “Mẹ ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-517-sinh-le-truoc-hon-nhan.html.]
Hầu Lệ dám đầu Tả Tổ Nghênh, đành nhắm mắt liều, “Sóng Lớn , thật nhà dì coi trọng những thứ . Dì cũng thẳng với cháu, điều kiện nhà dì cũng kém, Tĩnh Hoan thật sự mở một cái trường học, thì Tổ Nghênh nhà dì cũng thể . tấm lòng của cháu, dì cảm nhận . Về mặt thời gian thì đúng là vội vàng, nhưng Tĩnh Hoan nó đồng ý. Dù đây cũng là hôn sự của nó, nó vui là , dì cũng còn gì để .”
“Mẹ Đại Mỹ Lệ.....”, Tả Tổ Nghênh há mồm.
Hầu Lệ lập tức ngắt lời Tả Tổ Nghênh, “Con đừng nữa, con đây với một chút.”
Ra khỏi cửa, Hầu Lệ nghiêm khắc dặn dò Tả Tổ Nghênh, “Mẹ cho con , chuyện con phép phá đám.”
“Chị con sắp 25 tuổi , con giữ nó đến bao giờ? Bản con kết hôn, cũng cho chị con kết hôn ? Đừng là thằng bé Sóng Lớn cũng tìm hiểu , mặt đều . Quan trọng nhất là Tĩnh Hoan nó cũng chịu.”
“Con nó , con tìm cho một đứa mà con thấy , cho chị con gật đầu . Nếu thì câm miệng cho ! Hay cách khác, nếu con chịu kết hôn, con cứ dắt đại một đứa về, cưới liền lập tức cũng ý kiến. Thật là, đứa nào đứa nấy chịu kết hôn, một đứa mãi mới chịu mở miệng, con còn hết chuyện đến chuyện khác. Lúc con sợ Dương Thành coi thường ngoài, sợ Tĩnh Hoan chịu thiệt, sợ Tĩnh Hoan bắt nạt coi trọng. Tình hình bây giờ, con thấy còn coi trọng ? Chỉ riêng cái sính lễ của Lưu Hồng Đào, thấy cả đời chị con lo ăn lo mặc . Con mà tìm điều kiện hơn nó, đây là gả nhà giàu đấy. Con mà dám phá đám, bóp c.h.ế.t con!”
“Còn chê Lưu Hồng Đào, bây giờ còn sợ Lưu Hồng Đào chê chị con đấy, đứa nào đứa nấy bớt lo!”
Hầu Lệ xối xả một tràng, mắng Tả Tổ Nghênh đến mức héo queo.
“Thì, yêu đương thì , con là , con chỉ là tìm hiểu thêm chút nữa.”
Hầu Lệ trợn mắt, “Sắp 25 , tìm hiểu thêm nữa thì hoa cũng tàn. Lỡ thằng bé Sóng Lớn chịu nổi áp lực gia đình, tìm đại một đứa kết hôn, chị con ở ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Nó mất 25 năm mới gặp đàn ông nó gật đầu cưới. Nếu để vụt mất , năm nay bao nhiêu tuổi ? Nói chừng xuống mồ cũng đợi nó gật đầu.”
“Đi , chỗ khác chơi. Mẹ cảnh cáo con, con mà dám bậy, hủy hoại nhân duyên của chị con, thì đừng , chị con cũng sẽ hận c.h.ế.t con!”
Bị Hầu Lệ cảnh cáo một phen, Tả Tổ Nghênh lập tức ỉu xìu.
Tô An vẻ mặt ủ rũ bước của Tả Tổ Nghênh mà buồn . Ý nghĩa cô đến đây còn nữa , cô cũng cảm thấy Đào .
Tả Tĩnh Hoan kéo Tô An, hào hứng kể chuyện Tả Tổ Nghênh đưa cô đến trường, lúc cô ngoài mua đồ thì theo dõi, cô sợ c.h.ế.t khiếp, đúng lúc thấy Lưu Hồng Đào đang giao hàng.
“Lúc đó chị sợ ngây , còn ngã xuống mương, cả bẩn thỉu. Vừa thấy Sóng Lớn, lúc đó chị như vớ cọng rơm cứu mạng, chạy tới liền gọi là ơi.”
“Ha ha ha, Lưu Hồng Đào còn nhận chị. Thấy chị như cũng hỏi nhiều, bảo chị lên chiếc xe ba bánh của , đưa chị mua quần áo , đó mới đưa chị về nhà.”
Tả Tĩnh Hoan kể, mắt sáng lấp lánh như .
Lưu Hồng Đào mỉm , lặng lẽ Tả Tĩnh Hoan ríu rít.
Tô An đưa mắt qua giữa hai , mặc dù nhanh, nhưng đúng là thật lòng thích .
Một ngưỡng mộ hùng từ trời giáng xuống, một nguyện bỏ tiền lớn để cầu hôn.