Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 514: Muốn qua cầu rút ván à? Không có cửa đâu!

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm Trần Hồng Tinh tất nhiên là chối bay chối biến những lời buộc tội của Trương Xuân Linh.

 

Thầy Tôn chuyển ánh mắt sang Tô An.

 

“Em Tô An, thật là em tận mắt thấy Trần Hồng Tinh và các bạn bỏ lưỡi d.a.o giày của Trương Xuân Linh ?”

 

Chuyện quá nghiêm trọng. Ánh mắt thầy Tôn nghiêm khắc lướt qua nhóm Trần Hồng Tinh. Nếu chuyện là thật, thì hành vi của ba sinh viên ...

 

Trương Xuân Linh thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghe giọng điệu của thầy, chuyện của cô chắc chắn .

 

Trần Hồng Tinh đang căng da đầu, tim đập thình thịch. Cô nghĩ, kể cả liều c.h.ế.t nhận, chừng cũng sẽ xử phạt. Hay là gọi điện về nhà, bảo ba "bồi dưỡng" cho thầy chủ nhiệm một ít? Nào ngờ, thời khắc mấu chốt , Tô An ... lật kèo.

 

Trần Hồng Tinh lập tức mừng rỡ trong lòng.

 

Chỉ thấy Tô An lớn tiếng : “Thưa thầy, em thấy Trần Hồng Tinh và các bạn bỏ lưỡi d.a.o giày của bạn Trương Xuân Linh. Em chỉ thấy các bạn đùa, là sẽ bỏ một hòn đá nhỏ giày của bạn Trương Xuân Linh thôi!”

 

Sắc mặt Trương Xuân Linh cứng đờ: “Tô An, cái gì?”

 

“Không tự với tớ ? Đây, tờ giấy , đưa cho tớ ?” Trương Xuân Linh chỉ mẩu giấy bàn, vội vàng quát lên với Tô An.

 

Tô An vẻ mặt nghiêm túc: “Tờ giấy là tớ .”

 

tớ thật sự thấy Trần Hồng Tinh bỏ lưỡi d.a.o giày bạn Trương Xuân Linh. Tớ chỉ nhắc Trương Xuân Linh kiểm tra giày thôi. Còn lưỡi d.a.o từ , tớ !”

 

Trần Hồng Tinh lập tức tiếp lời Tô An: “ , thưa thầy! Bọn em thừa nhận là đùa. Bọn em và Trương Xuân Linh đúng là chút mâu thuẫn. bọn em chỉ đùa là bỏ hòn đá giày Trương Xuân Linh cho bạn mất mặt thôi. Không ngờ bạn Tô An nên hiểu lầm.”

 

“Bọn em nhận sai. Bọn em nên đùa dai như với bạn Trương Xuân Linh, cũng xin sẵn sàng tiếp nhận phê bình và xin bạn Trương Xuân Linh!”

 

Chu Nguyên Ngưng liếc Tô An một cái tán thưởng, cũng sang với thầy Tôn: “ đúng đúng, thưa thầy. Bọn em nên đùa như với bạn học. Sau bọn em nhất định sẽ chú ý.”

 

Thấy Tô An lâm thời "phản bội", Trần Hồng Tinh và đồng bọn thì bóp méo sự thật, Trương Xuân Linh tức đến đỏ cả mắt.

 

“Các hươu vượn! Các hùa với dối! Bằng chứng còn ở đây! Nếu các chỉ bỏ đá, lưỡi d.a.o từ ?”

 

Trâu Nghiên nhỏ giọng : “Trương Xuân Linh cũng thật là. Thầy Tôn bận rộn cả ngày, đừng chuyện gì cũng mang đến phiền thầy. Coi như giữa chúng chút xích mích nhỏ, cũng thể tự chuẩn hai cái lưỡi d.a.o vu oan cho bọn tớ chứ...”

 

“Mới nãy ở sân vận động, gào lên một tiếng như , lỡ lãnh đạo trường thấy, còn tưởng thầy Tôn của chúng quản lý , việc đến nơi đến chốn thì !”

 

Trâu Nghiên mở miệng, chỉ đẩy ngược cái nồi "lưỡi dao" về phía Trương Xuân Linh, mà còn tiện thể "nhỏ t.h.u.ố.c mắt" cho thầy Tôn.

 

Trương Xuân Linh oán độc Tô An: “Tô An! Cậu dám dám nhận! Cậu nhất định là sợ bọn họ trả thù, nên mới hùa theo bọn họ dối!”

 

Tô An suýt nữa thì trợn trắng mắt. Đồ ngốc não tàn! Hóa mày cũng tao giúp mày thì sẽ bọn họ trả thù ? Thế mà mày còn hổ, lôi tao lá chắn?

 

“Tớ sai. Thưa thầy, đây đều là hiểu lầm. Không ai hại bạn cả. Chẳng qua là thói quen sinh hoạt của khác , nên chút hiểu lầm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-514-muon-qua-cau-rut-van-a-khong-co-cua-dau.html.]

 

Trần Hồng Tinh lập tức tiếp lời Tô An: “ , thưa thầy. Bọn em oan. Đây đều là hiểu lầm. Bọn em nên đùa dai với Trương Xuân Linh như , bọn em sai . chuyện lưỡi dao, bọn em thật sự từ .”

 

Thầy Tôn thở phào nhẹ nhõm. Ông vốn là theo chủ nghĩa "dĩ hòa vi quý", ghét nhất là khác gây phiền phức.

 

“Nếu là hiểu lầm thì rõ ràng là . Trương Xuân Linh, năng việc chín chắn một chút, đừng chuyện gì cũng phân biệt cảnh mà la lối om sòm, gây hiểu lầm đáng .”

 

“Cái lưỡi d.a.o rốt cuộc là ? Em là Trần Hồng Tinh , Tô An là nhân chứng. Bây giờ Tô An cũng . Vậy lưỡi d.a.o từ , em thể giải thích cho thầy ?”

 

Trương Xuân Linh thái độ của thầy Tôn, cả trái tim lạnh một nửa.

 

“Thưa thầy, tuy em tận mắt thấy các bạn bỏ lưỡi d.a.o giày, nhưng lưỡi d.a.o đúng là tìm thấy trong giày của em. Thầy xem, giày của em còn vết lưỡi d.a.o rạch nát đây .” Trương Xuân Linh cởi giày, lật ngược cho thầy Tôn xem.

 

“Thưa thầy, thầy cũng nhà em điều kiện . Em thể nào vì vu oan cho các bạn mà tự hủy một đôi giày của . Ngoài các bạn , còn ai thể hại em như ?”

 

Trần Hồng Tinh lập tức bật : “Trương Xuân Linh, năng việc chứng cứ. Ngay cả công an phá án cũng đưa chứng cứ, chứ dựa suy đoán mà định tội khác.”

 

“Chính là các ! Chính là các !”

 

“Cậu ngậm m.á.u phun ! Cậu lấy chứng cứ đây!”

 

“Chứng cứ là Tô An! Bạn chắc chắn là sợ các trả thù nên dám , hoặc là các uy hiếp!”

 

vẫn câu đó, lấy chứng cứ . còn là chính tự chuẩn hai cái lưỡi d.a.o để bôi nhọ bọn đấy. Mục đích là để gây chuyện gì đó nghiêm trọng, hòng đổi phòng. Cậu là khó ở như , ngay cả Lưu Kim Mai cũng dây . Biết tự đắc tội với ai đó, ...”

 

“Cậu còn mặt mũi nhắc đến Lưu Kim Mai...”

 

Thầy Tôn hai cãi ỏm tỏi, dùng bàn tay đập mạnh xuống bàn: “Cãi cái gì? Tưởng đây là cái chợ ? Im hết cho !”

 

“Khai giảng đến giờ, chỉ cái phòng 206 các là nhiều chuyện nhất! Cả ngày thì là . Dạo là Lưu Kim Mai đòi đổi phòng, bây giờ là Trương Xuân Linh. Còn Trần Hồng Tinh các em nữa, tại nào tố cáo cũng là ba em? Các em về tự kiểm điểm , xem ngày thường cư xử với bạn học chỗ nào đúng .”

 

“Mọi đều là từ năm châu bốn bể tụ về đây học tập, đây là một loại duyên phận. Các em nên đùm bọc lẫn , giúp đỡ lẫn , cùng nỗ lực, cùng tiến bộ mới !”

 

“Gia đình gửi các em đến đây là để học tập, là hy vọng các em tiếp thu tri thức, tương lai trở thành ích cho xã hội. Không để các em đến đây đấu đá lẫn , c.h.ử.i đổng như mấy mụ ngoài chợ!”

 

“Chuyện dừng ở đây! Không ai ầm ĩ nữa! Sau , phòng ngủ của các em, sẽ đặc biệt chú ý. Nếu còn gây chuyện gì, ầm ĩ gì nữa, hồ sơ của các em, tất cả đều sẽ ghi một bút. Đừng ai mong hồ sơ sạch sẽ mà khỏi trường!”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Thấy thầy Tôn nổi giận thực sự, ba Trần Hồng Tinh đều co rúm cổ như chim cút. Trương Xuân Linh tuy phục, mặt đỏ bừng, nhưng cũng dám lên tiếng nữa.

 

Từ văn phòng , Tô An lạnh lùng liếc đám phía . Toàn là một lũ chẳng gì.

 

Cũng may, cũng thứ gì!

 

 

 

Loading...