Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 512: Nông phu và rắn độc, lấy oán trả ơn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ "hóng" cái drama , càng cảm thấy ấu trĩ.
Từng tuổi đầu .
Thế mà cũng thi đỗ đại học ? Có thời gian rảnh rỗi đó thêm vài cuốn sách?
“Không ! Kim Mai, tớ hỏi là để cho khác. Tớ cũng hỏi để gì. Lúc đó tớ hỏi, chỉ là tò mò. Là tiếng địa phương của bọn tớ giống tiếng Nhật, nên tớ mới trêu thôi. Tớ ý hại !” Trương Xuân Linh vội vàng giải thích.
Lưu Kim Mai ngắt lời cô : “Cậu đừng nữa! Cậu nghĩ tớ sẽ tin ?”
“Bây giờ vẫn còn trốn tránh trách nhiệm. Cậu cảm thấy hại tớ đủ t.h.ả.m ?”
Trương Xuân Linh đối diện với ánh mắt oán độc của Lưu Kim Mai, tim cũng lạnh . Cô giải thích nữa, đầu về phía Trần Hồng Tinh, chỉ đống đồ đạc hỗn độn mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Cho nên, đây là ?”
Trần Hồng Tinh dậy, còn ưu nhã phủi phủi vạt áo, ngẩng đầu đối diện với Trương Xuân Linh, trong mắt đầy vẻ khiêu khích và ác ý: “ ! Chính là tớ !”
Nói xong, cô còn đưa tay đẩy Trương Xuân Linh một cái: “Là tớ đấy, gì tớ?”
“Cậu....”, Trương Xuân Linh định gì đó.
Chu Nguyên Ngưng và Trâu Nghiên, đang giường Trần Hồng Tinh, cũng dậy, vẻ mặt đầy địch ý Trương Xuân Linh.
Trương Xuân Linh lập tức chút chùn bước: “Sao nào? Các còn đ.á.n.h ? cho các , là con nhát gan Lưu Kim Mai . Các đụng một cái thử xem, c.h.ế.t cũng kéo các c.h.ế.t chung!”
Trần Hồng Tinh tay nữa, cô khoanh tay, nhẹ giọng: “Trương Xuân Linh, chuyện xong . Chúng cứ chờ xem. Đồ xí.”
Trương Xuân Linh đến lúc cũng hiểu , Lưu Kim Mai bán .
Thấy Trần Hồng Tinh dắt theo hai "tiểu " bỏ , Lưu Kim Mai cũng ôm sách cúi đầu ngoài.
Trương Xuân Linh đầu về phía bạn cùng phòng duy nhất còn - Tô An.
“Tô An, cứ thế ?”
Tô An nhướng mày, đầu cũng ngẩng: “Nếu thì ? lao đ.á.n.h với họ ?”
Một phòng ký túc xá sáu , thoáng cái bốn về phía đối lập. Trương Xuân Linh trong lòng rối bời, cô cấp thiết cần một đồng minh: “Chúng đều là bạn học. Vừa cô mắng tớ xí, bọn họ bắt nạt như , ngay cả một câu công bằng cũng ?”
Tô An ngẩng đầu, nghiêm túc đ.á.n.h giá Trương Xuân Linh.
Mắt nhỏ, da ngăm, cánh mũi to. Mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay cài cúc rộng thùng thình, bên là cái quần màu xanh lam và đôi dép xăng đan màu xanh lục đậm. là thật.
“Xấu thì . Dù soi gương thì cũng thấy. Toàn là khác thôi. Chuyện của còn lo xong, quan tâm khác sống c.h.ế.t gì?” Tô An " bụng" khuyên nhủ.
Trương Xuân Linh nghẹn họng, Tô An khuyên cho ngớ : “Bọn họ ném đồ của tớ!”
Tô An bình tĩnh: “Vậy thì mắng bọn họ, bắt họ nhặt lên.”
“Tớ... tớ c.h.ử.i . Mà bọn họ ba .” Trương Xuân Linh , giọng mang theo tiếng nấc. Lần bầu trưởng phòng, cô còn bỏ một phiếu cho Tô An.
Tô An ngẩng đầu cô : “Cậu sợ bọn họ đông, mắng ? Cậu mắng, nhưng gào chứ? Chỉ cần giọng đủ to là . Cứ gân cổ lên mà rống. Cậu cần tiếng , dọa c.h.ế.t bọn họ . Chỉ cần rống đủ to, giọng át hết , bọn họ mắng cái gì cũng thấy, cứ rống việc của thôi.”
“Không tiếng địa phương ? Cứ dùng cái tiếng mà ai hiểu nổi đó mà rống. Càng hiểu, càng sợ. Cùng lắm thì nhịn . Tuy tớ tin, nhưng đều 'chịu thiệt là phúc'.”
“Cậu gì thì , đừng lôi tớ . Cậu nhịn nổi thì cứ xả . Cùng lắm thì đ.á.n.h một trận. Cùng lắm thì đuổi học, hoặc bọn họ đuổi học, hoặc tất cả cùng đuổi học.”
Trương Xuân Linh còn gì đó, Tô An giơ cuốn sách tay lên, ngắt lời:
“Được , đừng lải nhải mặt tớ nữa. Chuyện liên quan đến tớ. Cậu đừng thấy tớ cảm xúc định, trông dễ chuyện. Tớ thẳng cho , tớ bẩm sinh ác cảm với loài , nhớ về tuổi thơ thì hận kế, nhớ lúc học thì hận em gái, ngẫm về cuộc đời thì hận cha. Ba trăm sáu mươi nghề, tớ nghề nào cũng c.h.ử.i thề. Ngay cả bây giờ tớ còn lén uống t.h.u.ố.c bắc để điều trị tâm lý đây. Các đừng ai chọc tớ, nếu tớ nổi điên, hậu quả các gánh nổi .”
Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-512-nong-phu-va-ran-doc-lay-oan-tra-on.html.]
Tô An dậy, cầm lấy hộp cơm của : “Nào, tránh . Tỉnh táo , đừng ủ rũ nữa. Bọn họ dạng dễ đối phó . Cậu mà giải quyết nhanh mâu thuẫn , ngày tháng lóc của còn ở phía đấy.”
Ở chung với một ổ mấy phiền phức thế , cần nghĩ cũng rắc rối đến mức nào.
Quả nhiên, đó, mà nhóm Trần Hồng Tinh nhắm chuyển từ Lưu Kim Mai sang Trương Xuân Linh, mà còn quá đáng hơn.
Bọn họ nhổ nước bọt cốc nước của Trương Xuân Linh, ném đồ lót cô phơi bên ngoài xuống lầu, đổ nước súc miệng lên gối của cô, cố tình hỏng, vứt lung tung đồ đạc của cô. Buổi tối Trương Xuân Linh về muộn, bọn họ còn khóa cửa cho .
Ban đầu Lưu Kim Mai còn chút áy náy, nhưng về càng cảm thấy lựa chọn của là đúng. Nếu , gặp những chuyện là cô .
Trương Xuân Linh bắt nạt, còn hơn là bắt nạt.
Trương Xuân Linh ban đầu còn phản kháng một chút, thậm chí tìm cả giáo viên chủ nhiệm, nhưng căn bản tác dụng, vì ai chứng cho cô . Chu Nguyên Ngưng và Trâu Nghiên thì hùa theo Trần Hồng Tinh, còn Lưu Kim Mai thì dám đắc tội bọn họ.
Tô An cả ngày ba điểm một đường, cơ bản dính chuyện của họ. Chuyện , nếu cô , sẽ lập tức kéo sự thù địch của Trần Hồng Tinh về phía . Hơn nữa, cô giúp một chứ thể giúp thứ hai. Vẫn là để Trương Xuân Linh tự lên.
Nếu là Tô An, với hạng như Trần Hồng Tinh, cô sẽ đè đ.á.n.h cho một trận tơi bời. Hoặc là bệnh viện, hoặc là đưa nó bệnh viện. Loại là chuyên bắt nạt kẻ yếu, càng trốn, nó càng lấn tới.
Đại hội thể thao hàng năm của trường bắt đầu. Trương Xuân Linh hình khỏe mạnh, đề cử tham gia chạy nước rút 400 mét.
Hôm nay, Tô An vì đến kỳ kinh nguyệt, cảm thấy khỏe, nên sớm rửa mặt, kéo rèm lên giường .
Bang một tiếng, đèn bật sáng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô An mệt mỏi giường, lên tiếng.
Là nhóm Trần Hồng Tinh trở về. Vì trong ký túc xá bật đèn, nên bọn họ để ý là còn .
“Con tiện nhân Trương Xuân Linh còn vẻ đây . Để xem nó vẻ thế nào.”
“Ra ban công lấy đôi giày nó phơi đây. Nhét hai cái lưỡi d.a.o , cắm từ bên lên.”
“Đây là cái gì?”
“Hừ, đây là lưỡi d.a.o phẫu thuật. Dì tớ ở bệnh viện, tớ bảo dì lấy cho để tỉa lông mày. Sắc lắm đấy...”
“Hắc hắc, ý đấy. Phế nó luôn. Coi như nó đuổi học thì cũng nó nghỉ phép, đỡ cái mặt ngứa mắt.”
Trong mắt Tô An lóe lên vẻ vui. Quá đáng .
Đêm đó, Trương Xuân Linh về muộn. Về cũng bật đèn, cô rón rén mò mẫm lên giường ngủ.
Sáng hôm lúc Tô An dậy, bọn họ đều hết. Nhóm Trần Hồng Tinh hình như đặc biệt chú ý đến Trương Xuân Linh, nên Tô An cũng cơ hội nhắc nhở cô .
Cuối cùng, cô tìm một cơ hội, đưa cho cô một mẩu giấy nhỏ.
Tô An dính chuyện của họ. Không cô sợ Trần Hồng Tinh giở trò với , mà cô chỉ dính phiền phức, yên học hết mấy năm .
nhóm Trần Hồng Tinh giấu lưỡi d.a.o giày Trương Xuân Linh, chuyện vượt qua giới hạn. Hơn nữa, Trương Xuân Linh là đại diện cho lớp thi đấu, cô cũng gì sai. Cho nên, Tô An vẫn nỡ, đành đưa một mẩu giấy.
Trên tờ giấy : “Trần Hồng Tinh và đám bạn động tay động chân giày thể thao của . Kiểm tra kỹ khi mang.”
Trương Xuân Linh mẩu giấy, quả nhiên bắt đầu kiểm tra giày. Rất nhanh, mặt cô đen , rút hai mảnh lưỡi d.a.o sắc bén từ bên trong đế giày.
Lưỡi d.a.o sắc bén cắm ngược lên, chỉ cần cô chạy đường đua, chắc chắn sẽ đ.â.m xuyên qua đế giày, cắm lòng bàn chân.
Cô đầu liếc Tô An đang vẻ chuyện gì, con ngươi tối sầm . Cô giơ mẩu giấy trong tay lên, đầu về phía giáo viên chủ nhiệm trong đám đông.
“Thầy ơi! Em tố cáo! Trần Hồng Tinh bỏ lưỡi d.a.o giày em! Bạn cùng phòng của bọn em là Tô An tận mắt thấy, bạn thể chứng cho em! Em yêu cầu đổi phòng!”