Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 487: Đem hắn đi thắt ống dẫn tinh

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:51:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Tô An đến cửa hàng của , chị Mãn Hà và Lưu Quốc Trân đang cùng bê một cái rương .

 

Bên trong là các loại băng cát-sét, họ đang lựa .

 

“Chị An An đến ?”, Lưu Quốc Trân ngẩng đầu chào.

 

Chị Mãn Hà thẳng dậy, lau mồ hôi trán: “An An, em đến . Chuyến hàng em đặt, hai ngày nữa về kịp ? Có hai khách hàng cũ đang giục, họ cũng nhận tiền đặt cọc của khách , nên bên khách đang vội lắm.”

 

Tô An nhẩm tính ngày: “Nếu gì bất ngờ, thì hôm nay hoặc ngày mai hàng sẽ về. Chiều nay em đạp xe ba bánh ga tàu hỏa, đến điểm vận chuyển hỏi thử xem.”

 

“À đúng , Quốc Trân, Đường Văn Hào đến nhà em đấy.”

 

Lưu Quốc Trân sững sờ, đó mặt tràn đầy vui sướng: “Thật ạ? Anh rể em về thật ?”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Tốt quá , quá , phen em và chị em cuối cùng cũng yên tâm.”

 

Tô An thở dài: “Anh đến . Vừa chị đến nhà em một chuyến. Tên súc sinh Đường Văn Hào đó chính là một kẻ lừa đảo. Lần đến là mang theo giấy đăng ký kết hôn với khác, đến để rõ với chị em là thể cưới chị em.”

 

Chị Mãn Hà “A” một tiếng, kêu lên.

 

“Cái gì? Cái thứ gì trời? Đây là thất đức quá ?”

 

“Trước đây thề thốt hứa hẹn, bây giờ con cũng sinh , kết hôn với khác? Đây là lừa đảo ?”

 

Mặt Lưu Quốc Trân trắng bệch: “Chị An An, ... còn ở nhà em ? Em g.i.ế.c ! Dám khi dễ nhà em ai, khi dễ chị em ai chủ! Hắn ? Chị em vì mà chịu tội nặng như , bao nhiêu ngày , bây giờ còn xuống giường !!!”

 

Tô An lắc đầu: “Đi . Em cũng bảo chị em với thím bình tĩnh , họ bây giờ đang phiền lòng lắm!”

 

Chị Mãn Hà mặt cũng khó coi. Hơn một năm nay, chị và Lưu Quốc Quyên ngày nào cũng cùng , chuyện gì cũng tâm sự. Hai thiết như chị em, bây giờ Lưu Quốc Quyên xảy chuyện , trong lòng chị cũng khó chịu.

 

“Cứ để mặc như ? Chị Quyên chịu thiệt thòi vô ích thế ?”

 

Tô An kể bộ kế hoạch của Đường Văn Hào, phân tích cả tình thế khó xử của Lưu Quốc Quyên.

 

“Em cảm thấy từ đầu đến cuối chính là nhắm chị Quyên Tử. Hơn nữa che giấu cũng kỹ. Chị Quyên Tử dù thật sự ầm lên, e là cũng . Nhiều nhất là nhà máy xử phạt, mỗi tháng chu cấp vài đồng tiền sinh hoạt phí, thậm chí còn thể tạt nước bẩn.”

 

“Rốt cuộc chuyện nếu toạc , cũng là hai bên tình nguyện. Cứ phố Phúc Khánh hỏi bừa là , định tội cưỡng gian tội lưu manh là khó. Lúc đó đúng là độc , hơn nữa thím Hoàng cả nhà cũng thừa nhận .”

 

Tô An im lặng một lát: “Vợ ở nhà, trăm phần trăm cũng rõ kế hoạch của Đường Văn Hào, thậm chí còn phối hợp với . Hai vợ chồng đều hổ. Bên chị Quyên Tử vì sinh con, nửa cái mạng cũng mất, bên gì cả, chỉ cần nhét gối bụng mấy tháng, là trực tiếp 'vô đau' .”

 

Chị Mãn Hà nghiến răng nghiến lợi: “Đây là đặt Quyên Tử lên giàn lửa nướng mà. Con bé ngốc Quyên Tử, cứ thế để tính kế, một chút biện pháp nào. Ai da, tức c.h.ế.t mất! Năm ngoái bảo nó, kêu nó theo về thành phố G xem thử. Con bé ngốc đó, một chút tâm nhãn nào, gì cũng tin. Giờ thì đây.”

 

Khóe mắt Tô An liếc Lưu Quốc Trân: “Chuyện chỉ xem chị Quyên Tử nghĩ thế nào thôi. Người bên để lời , ngày mai sẽ đến, bắt chị Quyên Tử lúc đó nhất định đưa quyết định, nếu sẽ mặc kệ hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-487-dem-han-di-that-ong-dan-tinh.html.]

 

Chị Mãn Hà vội vàng hỏi: “An An, theo lời em , nếu vợ của Đường Văn Hào thật sự thể sinh con, đứa bé mang qua đó, cũng sẽ đối xử ? Tình hình của Quyên Tử bây giờ, một mang hai đứa con nhỏ, bản đang thương, đúng là khổ thật.”

 

Chị Mãn Hà càng càng tức: “Chị Quốc Trân , đối tượng của trai nó vì chuyện của Quyên Tử mà ầm lên một trận. Cả nhà sống đây.”

 

“Em xem, nuôi một đứa trẻ dễ dàng ?”

 

“Ăn uống vệ sinh thì , lỡ đau đầu sổ mũi, nếu đỡ đần, thể bức c.h.ế.t con Quyên Tử. Em xem, cứ thế cực khổ nuôi lớn, nếu bên đến nhận, đứa bé cũng suy nghĩ của riêng nó, chẳng là 'dã tràng xe cát' ?”

 

“Anh em nhà con Quyên nếu tìm đối tượng thật thà, tính thì còn đỡ, nếu á, nhà ngày nào cũng gà bay ch.ó sủa. Nếu thật sự như , đứa bé thà cứ để nó theo cha vô lương tâm còn hơn, dù bên đó cũng sẽ bạc đãi nó.”

 

Tô An dùng khóe mắt liếc Lưu Quốc Trân: “Là m.á.u mủ đẻ , dễ dàng bỏ ?”

 

“Hơn nữa, đối xử với Tiểu Bảo thật cũng . Xa như , chị Quyên Tử cũng thể lúc nào cũng chạy đến giám sát. Trừ phi...”

 

Chị Mãn Hà vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”

 

Tô An : “Trừ phi Đường Văn Hào thắt ống dẫn tinh. Hắn đảm bảo cần con nữa, sẽ đối xử với đứa bé ? Trước đây cũng sẽ đối với chị Quyên Tử đấy thôi, lời đó chẳng cũng như đ.á.n.h rắm .”

 

“Trừ phi thắt ống dẫn tinh, mang giấy chứng nhận về đây, chứng minh thật sự thể đối với đứa bé. Vợ bên chắc là sinh , nếu cũng thắt ống dẫn tinh, là bảo hiểm kép. Bọn họ bắt buộc đối xử với đứa bé. Cho dù vợ với đứa bé, cũng che chở, vì đây là huyết mạch duy nhất của .”

 

“Hừ, đến lúc đó ai mượn ai nuôi con, ai lợi dụng ai còn ...”

 

mà, cũng xem chị Quyên Tử nghĩ thế nào. Dù cũng là con ruột, nếu cốt nhục chia lìa, thì tìm cách bắt Đường Văn Hào chi nhiều tiền một chút, tự vất vả thôi.”

 

“Còn nếu thật sự tàn nhẫn , thì bắt Đường Văn Hào thắt ống dẫn tinh, vứt con cho vợ chồng họ nuôi. Tiểu Bảo là huyết mạch duy nhất của , nuôi lớn , đến cửa nhận , bắt đứa con mà bọn họ cực khổ nuôi lớn, kế thừa bộ tài sản nhà họ, về hiếu kính chị Quyên Tử, tức c.h.ế.t bọn họ .”

 

Chị Mãn Hà ngượng ngùng mở miệng: “Nói thì dễ, Đường Văn Hào sẽ ngốc đến mức thắt ống dẫn tinh thật ?”

 

Tô An bình tĩnh phân tích: “Hắn cũng chị Quyên Tử vợ thể sinh. Với , và vợ nhiều năm như , thà tính kế khác chứ chịu nhận con nuôi ly hôn, chứng tỏ tình cảm của họ . Bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới tìm một như chị Quyên Tử, dễ gì tìm thứ hai .”

 

“Hơn nữa, Đường Văn Hào tuổi cũng còn trẻ. Coi như đồng ý, vợ cũng chắc phối hợp với . Cho nên, hẳn là coi trọng đứa bé .”

 

“Nếu thể dùng đứa bé để uy h.i.ế.p chị Quyên Tử, thì chị Quyên Tử cũng thể dùng đứa bé để uy h.i.ế.p . Nếu chịu thắt ống dẫn tinh, thể đảm bảo đứa bé theo sẽ kết cục , thì thà vứt đường cho nhận nuôi, còn hơn là đưa cho kế.”

 

“Thôi, nữa. Vừa chị từ chỗ chị Quyên Tử qua đây, hai con họ dữ lắm.”

 

“Rõ ràng là , vướng chuyện rắc rối chứ?”

 

Lưu Quốc Trân càng thêm yên: “An... Chị An An... Em về xem . Bây giờ hàng cũng về, là... sáng nay em xin nghỉ nhé, chiều em đến ?”

 

Tô An thở dài: “Thôi, nhà em xảy chuyện như , em cũng còn tâm trí . Hôm nay em cứ nghỉ , về an ủi và chị em cho .”

 

 

Loading...