Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 473: Bị đạo đức trói buộc
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:50:26
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần A Như ở nhà. Hàng xóm xung quanh cả nhà họ đến nhà gái ở thành phố bên cạnh để xem mắt. Chuyến lẽ mất vài ngày.
Lục Kim An lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng đành chịu.
Lúc , đặt bộ hy vọng Ngải gia, chăm sóc Ngải Tiểu Thanh thật để chờ Ngải gia trở về.
Ngải Tiểu Thanh bắt đầu đợt hóa trị đầu tiên, đây là giai đoạn gian nan nhất. Nàng truyền dịch nôn, chất bẩn văng cả lên , lên giường, và lên cả tay Lục Kim An, tiếng rên rỉ khó chịu ngớt.
Lục Kim An vết bẩn tay , một cơn uất nghẹn dâng lên khiến suýt ngất .
Trong phòng bệnh bây giờ chỉ hai vợ chồng, giật lấy cái khăn của Ngải Tiểu Thanh, lau tay một cách thô bạo, mệt mỏi rã rời phịch xuống ghế.
Ngải Tiểu Thanh vẫn ngừng rên rỉ, “Anh Kim An, em khó chịu quá.”
“Anh Kim An, buồn nôn ~”
“Ai, a ~”
“Kim An ~”
Lục Kim An bực bội đưa tay lên bịt tai, mặt sang hướng khác, ánh mắt và khuôn mặt đều lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
giọng và tiếng kêu của Ngải Tiểu Thanh như một cái dùi nhọn, cứ xoáy thẳng đầu .
Cuối cùng, thể chịu nổi nữa, đột ngột bật dậy, đá văng cái ghế, gầm lên với Ngải Tiểu Thanh đang đầu bù tóc rối, tiều tụy sưng húp:
“Cô rốt cuộc thôi ? Bản cô thoải mái thì nhất định cũng khổ sở theo ? nợ cô ?”
Ngải Tiểu Thanh kinh ngạc Lục Kim An với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ chán ghét trong mắt gần như sắp tràn ngoài.
“Anh Kim An ~, , ghét bỏ em? Hu hu hu hu ~”
Ngải Tiểu Thanh hoảng sợ, một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy nàng. Nàng bây giờ?
Sau khi gây sự với nhà chú Hai, ở thành phố A , ngoài Lục Kim An , nàng còn nào khác.
Trên nàng tiền, hai tay vẫn yếu ớt, hiện tại mắc bệnh nan y, ngay cả dung mạo mà nàng từng tự hào cũng còn.
Nếu Lục Kim An bỏ mặc nàng, nàng ? Nàng chỉ một con đường c.h.ế.t.
Không, , nàng thể để Lục Kim An rời , nàng mới hơn hai mươi tuổi, nàng c.h.ế.t một chút nào.
“Hu hu hu, Kim An, đây như , đổi . Anh sẽ bao giờ bỏ rơi em, hu hu hu, em em liên lụy , em cũng như mà.”
Lục Kim An Ngải Tiểu Thanh lóc đáng thương, nghĩ đến việc chờ Ngải gia trở về, còn dùng nàng quân bài, hít sâu một , đè nén cơn oán giận và chán ghét trong lòng.
“Xin , dạo mệt mỏi quá, nhất thời kiểm soát cảm xúc. Em yên tâm, sẽ bỏ mặc em.”
Bác sĩ kiểm tra tình hình, Lục Kim An khoác lên bộ dạng chồng .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hắn đau lòng kể lể về sự khó chịu của Ngải Tiểu Thanh. Bác sĩ một loại t.h.u.ố.c thể giúp bệnh nhân dễ chịu hơn, nhưng giá hơn hai mươi đồng một mũi.
Ngải Tiểu Thanh lập tức Lục Kim An với ánh mắt đáng thương, “Anh Kim An, em chịu nổi, cũng bao nhiêu tiền, bảo bác sĩ tiêm thêm cho em .”
Lục Kim An nắm chặt tay. Hơn hai mươi đồng một mũi! Hắn một tháng, cộng cả trợ cấp mới 60 đồng, mà con ngốc " bao nhiêu tiền".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-473-bi-dao-duc-troi-buoc.html.]
Hoá tiêu tiền của nên nàng xót? Nàng nghĩ tiền từ trời rơi xuống chắc?
“Anh Kim An, em thật sự khó chịu lắm.....”, Ngải Tiểu Thanh một nữa cầu xin.
Lục Kim An những đang co đầu rụt cổ hóng chuyện ở cửa, và cả vị bác sĩ đang chờ quyết định. Nếu đồng ý, sẽ nghĩ keo kiệt với vợ.
Bài báo mấy hôm mới đăng, còn suy nghĩ đến Ngải gia.
Hắn c.ắ.n chặt răng, nuốt xuống sự bất đắc dĩ trong lòng, “Được , tiêm thêm .”
Ngải Tiểu Thanh cảm động Lục Kim An. Anh Kim An vẫn luôn như . Nàng hiểu , nhất định là do áp lực quá lớn, tâm trạng nên nhất thời mất kiểm soát thôi.
Khóe môi Lục Kim An treo một nụ cứng đờ, trong lòng thì hết đến khác tự an ủi : Chờ Ngải gia trở về, nhất định đòi tiền !!
Chuyến của Ngải gia, ba bốn ngày vẫn về.
Lục Kim An ngày nào cũng chạy qua bên đó một chuyến, nhưng đều gặp ai.
Bệnh viện bên bắt đầu thúc giục đóng tiền t.h.u.ố.c men. Hắn còn đường lui, đầu tư nhiều như , thể bỏ cuộc giữa chừng.
Hơn nữa, cho dù từ bỏ, cũng thể. Toàn bộ thành phố A, tất cả những quen , cả cái bệnh viện , đều câu chuyện cảm động về việc chăm sóc vợ tỉ mỉ, rời bỏ, và thông báo khắp nơi.
Đến bây giờ mới hồn nhận , trói buộc bởi gông cùm đạo đức, cả đời cũng thoát . Bởi vì áp lực dư luận, thể căng da đầu, sắm vai chồng chu đáo mắt công chúng, duy trì hình tượng " chồng tuyệt vời" của .
Lục Nhã Tri từ cãi với ở bệnh viện, hai con cách. Bà vốn hận Ngải Tiểu Thanh kéo con trai xuống, nên càng thể nào đến hầu hạ.
Sau khi bài báo đăng, bà tức giận tìm Lục Kim An cãi một trận lớn, về đến nhà liền giả bệnh rên rỉ.
tâm trí Lục Kim An đều đặt cả Ngải Tiểu Thanh, mà để ý đến bà .
Bà thấy đứa con trai vất vả nuôi lớn, vì một đàn bà hủy dung, tàn phế, thể sinh con, còn ung thư, mà đến cả ruột " bệnh" cũng thèm đoái hoài, bà uất nghẹn trong lòng. Chờ Lục Kim An về nhà, bà loạn một trận, nhưng lấy hết tiền bán trang sức, bà tức đến ngã bệnh thật.
Lục Kim An mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, gồng gánh tất cả. Một tuần , Ngải gia cuối cùng cũng từ thành phố bên cạnh trở về.
Khoảnh khắc thấy Trần A Như, Lục Kim An thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu tạ ơn trời đất.
“Dì Trần, cuối cùng dì cũng về . Sao dì lâu thế? Con qua kỳ thử việc, con sa thải . Bệnh tình của Tiểu Thanh nặng thêm, con sắp chịu hết nổi .”
Trần A Như Lục Kim An với vẻ xa lạ. Khuôn mặt gầy hóp , hốc mắt trũng sâu, môi phồng rộp, tròng mắt vì thiếu ngủ triền miên mà phủ đầy tơ máu.
Trong mắt Trần A Như lóe lên vẻ khoái trá, “Con , vất vả cho con .”
“Bọn ở thành phố Y chút việc nên nán , ngờ ở nhà xảy chuyện đến nước .”
“Tối nay dì sẽ chuyện của con và Tiểu Thanh với chú của con. Con về chờ tin của dì nhé.”
Lục Kim An thở phào nhẹ nhõm, “Không vất vả, đều là việc nên . Vậy dì cố gắng giúp với chú nhé. À đúng , chức vị của con...”
Trần A Như ngắt lời , “Con yên tâm, chỉ cần chú con còn ở đó, sẽ để con chịu thiệt thòi !”
Trái tim đang treo lơ lửng của Lục Kim An cuối cùng cũng hạ xuống. Bao nhiêu vất vả bỏ cuối cùng cũng hồi đáp.
Tả Tổ Nghênh đường kinh doanh, sẽ đường quan lộ. Hắn xem thử, tiền đấu quyền.
, ba bốn tháng qua, dần dần nhớ nhiều chuyện.