Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 467: Đẩy "trà xanh huynh đệ" về phía Lục Kim An
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:50:20
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An im lặng lên tiếng.
Nhậm San gọi một nữa, “Chị An An?”
Nàng hài lòng với thái độ của Tô An. Loại tâm địa bất chính như , tại sớm tìm cách tống khứ ?
Anh trai cô đơn thuần như , lỡ dùng thủ đoạn gì đó, dụ đến nơi hẻo lánh vu cho tội chơi thì chẳng là gài bẫy .
Chỉ cần cảnh của nhà họ Trương, cần nghĩ cũng , đối phương nhắm nhà họ Tô là vì tiền và vì trai cô dễ khống chế.
Tô An ngẩng đầu Nhậm San, : “Lần em , Lục Kim An đó cảnh sát ở Tây Thành đúng ?”
Nhậm San hiểu tại .
Cách đây lâu, khi gia đình Tả Tổ Nghênh rời , Tô An tìm Tả Tĩnh Hoan, trả hai năm tiền thuê cửa hàng cho Vương Tiểu Thúy, lúc đó mới cửa hàng trong tay Nhậm San.
Nhậm San cũng giấu Tô An, cô kể sơ qua giao dịch của với Tả Tổ Nghênh, đương nhiên là bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng và chỉ chọn những gì thể .
Biết chị An An chú ý đến tình hình của Lục Kim An, nên thỉnh thoảng tiến triển gì bên đó, cô cũng kể cho Tô An hai câu.
bây giờ đang chuyện Trương Văn Yến ? Sao nhắc đến Lục Kim An?
Tô An mím môi, “Bên tiến triển chậm quá, là đẩy Trương Văn Yến qua cho . Nửa cuối năm khi cũng ở thành phố A, nên dọn dẹp sạch sẽ thứ, nếu cũng an tâm.”
Nhậm San sửng sốt, “Ý chị là, Trương Văn Yến và Lục Kim An?”
Tô An , “Có gì mà ? Chẳng cô thể 'kết nghĩa ' với gã đàn ông ? Hơn nữa, quen một vị lãnh đạo tiền đồ như gấm, quý nhân nâng đỡ, đối với cô chỉ lợi chứ hại.”
“Với , chúng cũng gì cả, chỉ là kéo một sợi dây tơ hồng thôi. Nếu cô thật sự xảy chuyện gì, thì cũng là do bản cô tâm địa bất chính.”
Nhậm San sáng mắt lên. Nhà họ Trương hiện đang như đống lửa, Trương Văn Yến đang cấp bách tìm một “kẻ ngốc nhiều tiền” để giúp cô nuôi em trai và mấy đứa cháu.
Đối phương vội vàng nhắm mục tiêu Tô Bình như , cũng là vì gánh nặng gia đình đó thực sự gánh nổi nữa.
Anh Tô Bình là ngoan ngoãn lời, chị An An bảo đừng để ý đến Trương Văn Yến, chắc chắn 100% sẽ để ý.
Trương Văn Yến Tô Bình từ chối, nhất định sẽ liều, nếu lúc xuất hiện một mục tiêu khác, thì chắc...
Nếu là Lục Kim An của đây, Trương Văn Yến chắc chắn dám thử, nhưng bây giờ.....
Lục Kim An bây giờ chỉ hủy dung, mà còn tàn tật. Trong mắt đời, xem là kém một bậc, Trương Văn Yến còn cảm thấy " cơ" .
Có Trương Văn Yến tham gia khuấy đảo, Ngải Tiểu Thanh vốn cảm giác an , liệu còn yên ?
Chắc chắn là sẽ phát điên ngay lập tức.
Kế hoạch của Trần A Như, chẳng sẽ đẩy nhanh hơn nhiều .
Khóe miệng Nhậm San nhếch lên một nụ ngọt ngào, “Chị An An, em hiểu .”
Hôm , Trương Văn Yến và Tô Bình chia tay vui vẻ. Khi cô tìm Tô Bình nữa, Tô Bình thèm cho cô sắc mặt . Mặc kệ cô gì, Tô Bình cũng thèm đếm xỉa.
Cô âm thầm nghiến răng, nhất định là hai đứa em gái nhà họ Tô châm ngòi ly gián.
Thấy giờ giao ca sắp đến, cô chỉ thể nặn một nụ cứng đờ, “Tô Bình, , ca . Anh cũng nên suy nghĩ kỹ , đừng khác xúi giục, hỏng tình cảm em của chúng .”
Tô Bình ở trong bếp , căn bản thèm đáp .
Trương Văn Yến chỉ thể đen mặt . Cô hiểu nổi, rõ ràng hôm vẫn là một thằng ngốc dễ dỗ, đột nhiên đổi tính nết như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-467-day-tra-xanh-huynh-de-ve-phia-luc-kim-an.html.]
Vừa đầu định về phía , cô liền thấy Tô An và Nhậm San đang tới từ xa, miệng còn đang bàn luận gì đó.
Cô theo bản năng lách mái hiên bên cạnh, nghiêng trốn .
Nếu để hai chị em thấy đến tìm Tô Bình, chừng họ cố tình với Tô Bình.
Hai dần dần đến gần, tiếng đối thoại truyền đến rõ ràng.
“À, vị cảnh sát ở khu Tây Thành đó hả? Nhà chống lưng ? Không thể nào? Có chống lưng mà còn xuống cảnh sát khu vực?”
“Là thật đấy, chắc là cấp để xuống cơ sở 'mạ vàng' (lấy kinh nghiệm) thôi, chắc chắn sẽ thăng tiến vù vù.”
“ quyền thế như , thể để mắt đến con gái nhà thường dân như chúng ?”
“Ai da, cái thì . Tớ chú Hai tớ , đây nhiệm vụ ở nơi khác nên thương ở mặt, ngón tay cũng tàn tật.”
“Tuy bối cảnh quyền thế, nhưng con gái thời nay ai mà mặt. Hầu hết các gia đình cũng chỉ bề ngoài thôi. Người chỉ thấy mặt thương, ngón tay tàn tật, chứ ai nghĩ cấp coi trọng, quý nhân đề bạt, tương lai sẽ thăng tiến một đường hanh thông...”
“Đi nhanh lên, mau tìm cả, xong việc chúng Tây Thành dạo phố. Trương Văn Yến cũng thật là ngốc, tưởng nhà chúng dễ lừa lắm . Gia đình như chúng , rõ cả đơn thuần, thể giao sản nghiệp trong nhà tay , đó chẳng là treo thịt mỡ cửa cho khác c.ắ.n ?”
“Nếu nhà chúng ngốc như , cả cũng sẽ tự lực cánh sinh chạy ngoài học việc nhà bếp, công việc vất vả bao.”
“Hắc hắc, nếu cô thật sự cửa nhà chúng , phát hiện thứ trong nhà đều liên quan đến cả, lúc đó mới tức . Mà loại con gái thanh danh như thế, nhà chúng cũng chướng mắt.”
“ , trai chúng tuy phản ứng chậm, nhưng cũng công việc chính thức, tay nghề, loại đàn bà hết thời như cô thể mơ tưởng........”
Trong mắt Trương Văn Yến lóe lên vẻ oán hận, những lời khinh thường , cô nắm chặt ngón tay.
Thái độ của Tô Bình đối với đổi đột ngột, quả nhiên là do hai con "vịt giời" giở trò. Cô chê Tô Bình là thằng ngốc, mà nhà họ Tô còn dám chê bai cô !
Phỉ!
Cũng xem là cái thá gì. Nếu cô sớm thứ trong nhà họ Tô đều do Tô Bình chủ, cô chẳng tốn kiên nhẫn dỗ thằng ngốc đó.
Thở hắt một , suy nghĩ của Trương Văn Yến nhanh chóng chuyển sang hướng khác.
Cảnh sát Tây Thành... một cảnh sát hủy dung, tay tàn tật.
Hủy dung, ngón tay tàn tật, mà vẫn cảnh sát?
Nếu là thật, thì quý nhân chống lưng cho quyền lực nhỏ.
So với tiền, quyền lực còn quý hơn.
Có quyền , còn sợ tiền ?
Con ngươi Trương Văn Yến lóe lên tia sáng u tối, cô đăm chiêu về phía nhà tắm Sáng Lấp Lánh.
Thằng ngốc Tô Bình , còn là lựa chọn nhất của cô nữa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hơn nữa, so với một kẻ tàn tật quyền thế, thì một thằng ngốc tiền là cái thá gì?
Trương Văn Yến bước cửa nhà tắm, thẳng đến văn phòng giám đốc, “Giám đốc Diêu, xin nghỉ, hôm nay nhà việc.....”
Lục Kim An dạo vô cùng bế tắc. Mặc dù Ngải Tiểu Thanh Ngải gia chống lưng, nhưng dã tâm của cũng nhỏ, thể cam tâm với lời hứa "nửa năm chuyển chính thức" của Trần A Như.
Cũng may Ngải Tiểu Thanh tuy hủy dung, nhưng tắt đèn rõ thì cũng , hơn nữa giọng của nàng cũng nũng nịu, còn chịu dựa dẫm , quan trọng nhất là cơ thể trông vẫn khỏe mạnh.
Trần A Như tuy Cục trưởng Ngải vẫn còn giận, nhưng nếu Ngải Tiểu Thanh mang thai, dắt theo, nước mắt lưng tròng đến cửa xin , tin Cục trưởng Ngải còn thể giận . Dù đó cũng là đứa cháu gái ruột mà ông nâng niu bao nhiêu năm, chẳng khác gì con gái ruột.