Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 462: Quay đầu cầu hôn Ngải Tiểu Thanh
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:50:15
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nhã Tri kéo tay áo Lục Kim An, “Kim An, con đừng xúc động, đừng mắc mưu nó.”
“Chỉ cần nó vẫn là vợ con, việc nhà nó vẫn lo!”
Lục Kim An thở hắt một , kéo Lục Nhã Tri bên cạnh thấp giọng , “Mẹ, con xúc động, yên tâm, con đang gì, con tìm việc , tìm con đường của đời .”
“Sau những kẻ bắt nạt chúng , coi thường chúng , con sẽ khiến chúng hối hận, khiến chúng cúi lưng nịnh nọt con .”
Lục Nhã Tri mang theo hy vọng Lục Kim An, “Con tìm việc ?”
Lục Kim An gật đầu, “Vâng, con gặp quý nhân , chúng cần sắc mặt cô nữa, con nhất định sẽ khiến cô hối hận.”
“Mẹ, yên tâm, ngày tháng của chúng nhất định sẽ ngày càng !”
Lục Nhã Tri vốn là suy nghĩ nhiều, Lục Kim An , trong lòng cũng dâng lên hy vọng vô hạn.
“Được, con, ngay con trai là tiền đồ mà.”
Lục Kim An vài câu trấn an Lục Nhã Tri, ngẩng đầu gào về phía Tô Kiều, “Đi, ly hôn ?”
Tô Kiều giả vờ ngây , “Anh thật sự ly hôn với ? cho , sẽ , dù cho kiệu tám khiêng đến rước, cũng về!”
Lục Kim An hừ lạnh một tiếng, kích tướng Tô Kiều, “Sao thế? Miệng thì lắm, đến lúc thật thì chùn bước ?”
Tô Kiều như kích động thật, lập tức phất tay, sải bước ngoài, “Đi, ai sợ ai chứ?”
Cả hai đều là những diễn viên xuất sắc, mỗi một vai, mỗi một tâm tư.
Hai cãi từ nhà đến tận văn phòng, ở đại sảnh văn phòng còn động tay động chân, Tô Kiều mấy đồng chí ở văn phòng theo quy củ đều là “khuyên hòa khuyên ly”, nên tìm đúng cơ hội tát một cái mặt nhân viên công tác đang khuyên giải.
Lục Kim An thì một lòng ly hôn, Tô Kiều cho mất hết mặt mũi, để lấy uy phong, trực tiếp lật tung cả phòng việc.
Dưới sự nỗ lực chung của Lục Kim An và Tô Kiều, hai cán bộ, một thì ôm cái mặt in hằn năm ngón tay dọn dẹp văn phòng bừa bộn, một thì u một cục đầu, mặt đen sì giấy ly hôn cho hai .
Quậy suốt một buổi chiều, Tô Kiều khô cả miệng, lúc từ đại sảnh bước , trời cũng tối sầm, Tô Kiều tờ giấy vàng tượng trưng cho tự do của , khóe miệng nhếch lên một nụ nhẹ nhõm.
Nàng cuối cùng cũng thoát khỏi vũng lầy đó.
Tốt quá .
Sau , trời cao mặc chim bay, nàng tự do.
nhanh, nụ môi nàng cứng .
Lục Kim An đưa Lục Nhã Tri tới mặt Tô Kiều, “Hừ, giấy ly hôn cầm , mau về nhà thu dọn đồ đạc của cô cút cho !”
“Không sợ cho cô , tìm việc , quý nhân nâng đỡ, sớm muộn gì cũng thể phất lên, còn cô, chỉ vì một chút sa sút mà coi thường , cô định sẵn là phụ nữ thể đồng cam cộng khổ, thành tựu, phú quý của , cũng liên quan gì đến cô!”
Tô Kiều Lục Kim An đắc ý khoe khoang với , trong lòng căng thẳng, Trần A Như rốt cuộc gì?
Không, nàng ở thành phố A.
Trần A Như sẽ bỏ qua cho Ngải Tiểu Thanh và Lục Kim An, mà bí mật của bà , chờ bà xử lý xong Lục Kim An và Ngải Tiểu Thanh, sẽ đến lượt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-462-quay-dau-cau-hon-ngai-tieu-thanh.html.]
Lục Kim An thấy Tô Kiều ngây tại chỗ, tưởng Tô Kiều hối hận, trong lòng một trận vui sướng, dắt Lục Nhã Tri nghênh ngang bỏ .
Mà trong đầu Tô Kiều cuồng.
Trong mấy cuốn tiểu thuyết, những nhân vật nhỏ bí mật của nhân vật lớn, đều truy sát hoặc diệt khẩu.
Nàng thể tiếp tục ở thành phố A, nàng chạy trốn.
Đêm đó, Tô Kiều thu dọn đồ đạc, suốt đêm về nhà đẻ.
Tô Kiến Quân vì chuyện sa thải, nên đối với Tô Kiều cũng chẳng sắc mặt .
Khoảng thời gian ông tìm việc cũng đụng tường khắp nơi, trong lời bắt đầu ép Kỷ Thanh Thanh học theo Vương Tiểu Thúy ngoài bày sạp.
Ông , mấy việc đầu cơ trục lợi , kiếm tiền khá.
Nghe Tô Kiều ly hôn, tròng mắt Tô Kiến Quân trợn trừng , “Cái gì? Ly hôn?”
Sắc mặt Kỷ Thanh Thanh cứng đờ, vội vàng giảng hòa, “Kiều Kiều, con bé , thế? Sao với bố một tiếng mà dám tự ý quyết định thế?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Kiều lấy lòng với Tô Kiến Quân, “Ba, bây giờ Tả gia sa sút , hình như còn đắc tội với nhân vật lớn nào đó, con sợ liên lụy đến .
Với con còn trẻ, tổng thể cứ mắc kẹt trong vũng lầy đó mãi ? Con suy nghĩ kỹ ......”
Kỷ Thanh Thanh thấy sắc mặt Tô Kiến Quân khó coi, lập tức nịnh nọt cho Tô Kiều, “Kiến Quân, Kiều Kiều việc tuy lỗ mãng, nhưng cũng là vì cho nhà chúng .
Không xa, con gái chúng xinh trẻ trung, từng sinh đẻ, bây giờ rời xa khu tập thể nhà máy đồ hộp, ở Tây Thành cũng mấy chúng , với điều kiện ưu tú như Kiều Kiều, thể tìm về cho chúng một rể còn tiền đồ hơn Tiểu Lục chứ!”
“Bây giờ nhà Tiểu Lục sa sút đến mức nào ? Nghe ai cũng tránh như tránh hủi, chỉ sợ nhà họ dính , ông dạo tìm việc thuận lợi, cũng là nhà họ liên lụy, nếu với tài giỏi như ông, các đơn vị lớn chẳng tranh giành giật ?”
Kỷ Thanh Thanh nịnh nọt một hồi, phân tích đủ loại lợi hại, trong lòng Tô Kiến Quân cũng thoải mái hơn nhiều, dù thì, tự dưng một đứa con gái, vẫn đang tuổi ăn tuổi lấy, thế nào cũng lỗ.
Cho dù tìm nhà giàu , tệ nhất cũng thể nhận thêm một khoản tiền sính lễ.
Tô Kiến Quân là chủ gia đình, vẫn cái vẻ, “Đã thế , bây giờ mấy cái đó thì ích gì? Nó coi là ba nó ? Cánh cứng , chuyện lớn như cũng tự chủ , con cái mà ly hôn, trong nhà đứa con gái ly hôn, truyền ngoài mất mặt bao?”
Sắc mặt Kỷ Thanh Thanh cứng đờ, “Kiến Quân, ông đừng như , dọa Kiều Kiều sợ, với nhà Tô Kinh đằng cũng một đứa ly hôn đó thôi, nhà chúng còn thanh danh gì nữa? Ông yên tâm, đừng tức giận hại , cả nhà còn trông chờ ông đấy ~”
Tô Kiến Quân nhân cơ hội Kỷ Thanh Thanh dịu dàng mà xuống nước, “Được , thế , nhiều cũng vô dụng, dạo ít ngoài thôi, ở yên trong nhà .”
Tô Kiều cứ như mà ở nhà đẻ.
Ngày hôm , Lục Kim An vội vã chờ , theo lời hẹn với Trần A Như, đến đồn công an khu vực báo danh.
Người thủ tục nhập chức cũng khó , Lục Kim An nhận đồng phục và các vật dụng khác, hớn hở trở về nhà, Ngải gia quả nhiên giữ lời, chỉ cần khống chế Ngải Tiểu Thanh, chính là khống chế cả một con đường tương lai tươi sáng!
Thăng quan phát tài sắp đến !
Hôm qua Tô Kiều đại náo một trận bỏ , Ngải Tiểu Thanh trong lòng run sợ, sợ sẽ lưu lạc đầu đường, đang thấp thỏm lo lắng tìm đường lui, thì đúng lúc Lục Kim An dịu dàng cầu hôn nàng.
“Tiểu Thanh, tình cảm của đối với em, tin rằng cần nhiều, trong lòng em cũng hiểu rõ, thời gian để em chịu thiệt thòi theo .”
Lục Kim An lấy đồng phục và giấy chứng nhận nhập chức cho Ngải Tiểu Thanh xem, nàng bằng ánh mắt thâm tình chân thành, “Bởi vì em, vẫn luôn nỗ lực, là đồ vô dụng, bây giờ một chân bước cơ quan chính phủ, tin , chỉ cần em cho thời gian, thể cho em hạnh phúc mà em !”