Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 446: Mẹ, con muốn ly hôn với hắn

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:43
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Mẹ, Tiểu Thanh đúng, chúng kiên cường, dù hai c.h.ế.t ở đây cũng chẳng giúp gì, chỉ khác thêm phiền.”

 

Giọng Tô Kiều ôn hòa, nhưng lời như d.a.o găm.

 

“Con giống Tiểu Thanh, lúc còn tâm trí đây dèm pha, hai cứ ở đây canh , con về nhà thu dọn ít đồ dùng cho Nay An mang đến, lúc chút việc thực tế còn hơn là dẻo mép.”

 

“Lúc nãy con thấy quần áo Nay An ướt sũng, lát nữa tỉnh dậy ăn gì , Tiểu Thanh là tàn phế, bản còn để khác chăm sóc, mấy việc trông mong , cho nên cô nha, chỉ thể đây múa mép, để tỏ vô dụng đến thế.”

 

“Cô!”, sắc mặt Ngải Tiểu Thanh tái mét.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Lục Nhã Tri vội giữ Ngải Tiểu Thanh , với Tô Kiều, “Được , con nhanh về nhanh, con đúng, chẳng gì cả, bố con thì chạy , Tiểu Thanh giúp gì...”

 

Sắc mặt Ngải Tiểu Thanh khó coi, “ , đều tại con, chẳng giúp gì, chỉ lo suông, vẫn trông cậy chị Kiều Kiều.”

 

Tô Kiều thầm trợn mắt, lười nhảm với Ngải Tiểu Thanh, bỏ .

 

Thứ xí tàn phế , xứng đối thủ của cô.

 

Đấu với cô đúng là hạ thấp đẳng cấp của , nếu là tranh giành Nay An của đây thì còn , bây giờ? Giành một thằng tàn phế?

 

Nhường cho cô đấy.

 

Kỷ Thanh Thanh đang ngân nga hát, xức nước hoa cho mèo, thì Tô Kiều mặt lạnh băng bước .

 

Sắc mặt bà cứng đờ, liếc đồng hồ báo thức tủ, cố gắng lên tinh thần, “Kiều Kiều, giờ con về?”

 

Tô Kiều phịch xuống ghế, cúi đầu .

 

Kỷ Thanh Thanh càng thêm nghi hoặc, đặt đồ trong tay xuống, tới xoay vai con gái, “Sao , mặt ủ mày chau thế?”

 

“Nhà chồng con chuyện ?”

 

Tô Kiều đột ngột lên tiếng, “Mẹ, con ly hôn.”

 

Kỷ Thanh Thanh kinh ngạc, “Con bé , nữa , ly hôn mà tùy tiện là ? Tiểu Lục như , tiền đồ như , chúng vất vả lắm mới bám víu , con điên ? Ly hôn cái gì mà ly? Có trong nhà hành hạ con ? Không lúc con Tiểu Lục mời dì giúp việc về ? Con hầu hạ, con còn quậy cái gì? Mẹ cho con , hôn nhân trò đùa, con đừng mở miệng .”

 

Thấy Tô Kiều gì, Kỷ Thanh Thanh tiếp tục gõ, “Con gả , bỏ nó, con tìm ai? Con đừng học , kế dễ .”

 

Tô Kiều bực bội , “Mẹ, căn bản đó là cái gia đình như thế nào, nhà đó lộn xộn, bẩn thỉu chịu .”

 

Kỷ Thanh Thanh kiên nhẫn khuyên, “Nhà nào cưới xin mà chẳng chuyện lông gà vỏ tỏi, từng trải, cho con , nhà nào cũng thôi, chẳng qua việc trong nhà vạch áo cho xem lưng, nên đều giấu , chứ mở cửa , nhà nào mà chẳng đầy lông gà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-446-me-con-muon-ly-hon-voi-han.html.]

“Mẹ!!!”, Tô Kiều bực bội chịu nổi, lải nhải nữa.

 

Kỷ Thanh Thanh thấy Tô Kiều điều, cũng cao giọng, “Mẹ cho con , ly hôn cửa , đừng đồng ý, bố con cũng đời nào đồng ý, con dẹp cái ý nghĩ đó , thấy con sướng quá hóa rồ , con cứ mẩy.”

 

Tô Kiều tức chịu , cũng giấu giếm nữa.

 

“Mẹ, căn bản đó là cái loại gia đình gì, con Lục Nhã Tri chính là thứ giày rách, thằng con hoang mà nuôi bên ngoài, hơn nữa Lục Kim An căn bản như thấy... như ...”

 

Tô Kiều chút khó mở miệng, “Lần con với , đồ đạc trong nhà thằng con cả của bố chồng con lấy hết , nhà cửa, xe cộ, công ty đều thế chấp, mấy thứ đó về ?”

 

Mặt Tô Kiều hổ tức giận, “Là Lục Kim An, ngủ với một bà phú thương... già hơn cả ...”

 

Kỷ Thanh Thanh trợn tròn mắt, kéo dài giọng, “Hả??”

 

Tô Kiều hổ , “Chuyện , cả nhà họ đều , con, con thật còn mặt mũi nào, mấy chuyện đó thì thôi , dù bà phú thương đó cũng , nhưng trong nhà còn một lão già nửa chân bước quan tài, còn con đĩ xí họ Ngải, thêm một cặp bố chồng gì, cả cái nhà đó như một cái động yêu quái. Mẹ, thật sự, con mà ở cái nhà đó nữa, con điên mất, quan trọng nhất là, Lục Kim An bây giờ xảy chuyện, tối qua về cả đêm, , sáng nay phát hiện ở công trường, mặt đập nát, da cũng còn, tay chặt mất, con theo loại , cả đời còn trông mong gì nữa?”

 

Kỷ Thanh Thanh thể tin nổi, “Con, con bậy bạ gì đó?”

 

Tô Kiều đột nhiên cao giọng, “Mẹ xem con giống bậy ? Con từ bệnh viện chạy về đây tìm bàn cách, Lục Kim An bây giờ còn đang trong phòng phẫu thuật, sống c.h.ế.t !”

 

“Mẹ xem ? Không chừng còn chẳng cần ly hôn, Lục Kim An cứ liên tục gặp tai nạn. Không xe máy đ.â.m bay, thì cũng đẩy từ tháp Cổ Phương xuống hồ, hoặc là cưỡi xe máy đ.â.m dây diều, bây giờ thì tàn phế, hủy dung. Cũng sẽ thế nào, con thấy giống trường thọ, chừng chẳng cần ly hôn, con .”

 

Kỷ Thanh Thanh Tô Kiều , trong lòng cũng suy nghĩ khác, nhưng phân tích các mặt, vẫn khuyên Tô Kiều nhịn một chút, “Bây giờ lúc ly hôn, dù Lục Kim An tàn phế, của cải nhà vẫn còn đó, cũng hơn khối nhà bình thường, huống hồ còn ông thông gia ?”

 

“Kiều Kiều, hại con , dù nhà con nhiều chuyện, nhưng con xem quần áo con đang mặc, đồ con ăn, nhà con ở, đồ con dùng, gia đình bình thường ? Nếu đổi sang nhà khác, quanh năm suốt tháng ăn thịt mấy , mấy năm sắm nổi bộ đồ mới, cả ngày còn lo củi gạo mắm muối, lúc đó con mới con s" “Mẹ!!!”, Tô Kiều bực bội nhíu mày, “Mẹ bậy gì ? Lần con về là báo cho một tiếng, con sẽ bỏ cuộc , chuẩn tâm lý .”

 

“Này ~ Kiều Kiều ~”

 

Tô Kiều , Kỷ Thanh Thanh đồng hồ tủ, cũng còn thời gian nghĩ ngợi, vội vàng một bộ đồ, xách giỏ cửa.

 

Ở một diễn biến khác.

 

Trần A Như từ lúc Nhậm San , một trận lớn, đó, cả như biến thành một khác.

 

tìm Ngải Tiểu Lan và Lục Kim An đồng quy vu tận, nhưng tình cờ gặp Nhậm San, Nhậm San , Tiểu Lan đến cuối cùng vẫn còn nhớ thương bà.

 

Bà bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, bồi bổ cơ thể, cảm xúc vô cùng định, dáng vẻ "phu nhân cục trưởng" điềm đạm bao năm tháng của bà, một nữa trở .

 

Bà tốn nhiều thời gian, lập nhiều kế hoạch nhắm Ngải Tiểu Thanh và Lục Kim An.

 

Sau đó gạch bỏ từng cái, chọn một kế hoạch tối ưu nhất, thể đưa cả hai bọn họ cùng xuống địa ngục, mà vẫn thể khiến trong sạch.

 

Quan trọng nhất là, dùng cách "nước ấm nấu ếch, d.a.o cùn cứa thịt", thể khiến bọn chúng tuyệt vọng, dằn vặt, sống bằng c.h.ế.t, thấy hy vọng tuyệt vọng, leo lên đỉnh cao ngã xuống.

 

 

Loading...