Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 443: Chân tướng bi kịch năm xưa

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:48:40
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhậm San chút sợ hãi, đối diện với ánh mắt của Trần A Như.

 

“Bác cứ để cháu ngoài cửa thế ?”

 

Hơi thở của Trần A Như trở nên dồn dập, bà cứng ngắc lách , chừa một lối .

 

Nhậm San liếc ngoài, thấy ai chú ý, lúc mới bước .

 

Trần A Như nhanh nhẹn đóng cửa , còn rót nước cho Nhậm San, nhưng ngón tay run rẩy tố cáo nội tâm bình tĩnh của bà.

 

Nhậm San giữa phòng khách, ngẩng đầu quan sát căn nhà của họ Ngải.

 

Đây là một căn nhà hai tầng kiểu cũ tự xây, đồ đạc gia dụng thiếu thứ gì, cách bài trí thể thấy đây là một gia đình ấm áp.

 

hiện tại, lớp bụi mỏng lưng ghế sô pha và những vật dụng bừa bộn tủ TV, thể thấy chủ nhà lâu dọn dẹp.

 

“Chào cháu, mời .”

 

Trần A Như đặt chén xuống bàn, ánh mắt nóng rực Nhậm San.

 

Nhậm San gật đầu xuống, nhưng chạm ly nước.

 

Trần A Như chút yên, bà hỏi điều gì đó, nhưng dám, chỉ thể dùng đôi mắt ngập tràn mong đợi Nhậm San.

 

Nhậm San ngẩng đầu lên lầu hai, “Chị Tiểu Lan , từ khi Ngải Tiểu Thanh đến, phòng của chị cướp mất, chị gần như lớn lên trong nhà kho lầu hai.”

 

Trần A Như chấn động, “Cháu chính là bạn mới quen trong miệng Tiểu Lan đúng ?”

 

“Cháu, cháu , cháu đến vì Tiểu Lan, cháu Tiểu Lan của bác ở ? Con bé khỏe ? Sao nó về nhà?”

 

“Bác đồng chí công an , cuối cùng Tiểu Lan rời khỏi thành phố A, là gặp bạn nhỏ đó, bác vẫn luôn tìm cháu, nhưng tìm ở , họ cũng chịu cho bác.”

 

Giọng Trần A Như vội vã, vài phần kích động.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Nhậm San gật đầu, “ , là cháu.”

 

“Trên đời còn Ngải Tiểu Lan nữa, bác đấy, tâm lý chị vẫn luôn chịu đựng nỗi đau quá lớn, , đối với chị là một sự giải thoát.”

 

Trần A Như vội vàng bật dậy, “Cái gì gọi là giải thoát, bác khó chịu, đau khổ, nhưng bác vẫn luôn ở bên nó mà, chúng khám bác sĩ, bác sĩ khá hơn , nó rõ ràng sắp khỏe , tối hôm nó còn chịu ngủ cùng bác, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, bác tin cháu, bác tin, Tiểu Lan của bác chắc chắn vẫn còn sống, nó chỉ là dám về nhà, đây bác đối xử với nó quá hà khắc, nó sợ bác trách mắng, nên nó trốn thôi!!”

 

Nhậm San bình tĩnh Trần A Như đang như phát điên, cho đến khi Trần A Như phát tiết xong, phịch xuống sô pha thở hổn hển.

 

“Bác là của chị Tiểu Lan, đúng, nhưng bác hiểu nỗi đau khổ mà chị gánh chịu mỗi ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-443-chan-tuong-bi-kich-nam-xua.html.]

 

Trần A Như lớn tiếng phản bác, “Bác , bác , bác ?”

 

Nhậm San lạnh một tiếng, “Không, bác .”

 

“Bác xứng của chị , ngay cả lý do vì chị trở nên như , đến bây giờ bác vẫn tìm đúng ?”

 

“Chị chịu cho bác, đúng ? Bởi vì chị tin tưởng bác, chị tin bất kỳ ai trong các , chính các đẩy chị đến bước đường , những như các đều là hung thủ hại chị !”

 

Trần A Như trừng mắt Nhậm San, phản bác, nhưng tài nào mở miệng .

 

Nhậm San cũng quan tâm Trần A Như chấp nhận nổi , tiếp.

 

“Bác còn nhớ chị bỏ nhà năm mười một tuổi ?”

 

Trần A Như lên tiếng.

 

Khóe miệng Nhậm San nhếch lên một nụ trào phúng, “Sao bác thể nhớ chứ, lúc đó cả nhà các tâm tư đều đặt lên Ngải Tiểu Thanh mà.”

 

“Vậy thế , bác còn nhớ chị Tiểu Lan và Ngải Tiểu Thanh tranh bộ quần áo mới đón Tết, đẩy Ngải Tiểu Thanh ngã cầu thang, đó bố chị tát một cái bỏ chạy, đó Ngải Tiểu Thanh vì tìm em gái mà dầm mưa cảm lạnh ?”

 

Trần A Như lập tức chút ấn tượng, chính là đó Tiểu Lan lời, bỏ về.

 

Nhậm San ánh mắt lảng tránh của bà, càng cảm thấy bất bình Ngải Tiểu Lan, cả đời chị Tiểu Lan hủy hoại, mà cha ai , thậm chí nhớ nổi việc một đứa bé gái cả đêm về, đến hỏi một câu cũng .

 

Mà Ngải Tiểu Thanh dầm mưa cảm, nhắc tới, Trần A Như liền nhớ .

 

“Chị Tiểu Lan kể với cháu, ngày hôm đó chị chỉ thấy bộ quần áo mới chuẩn mặc Tết, Ngải Tiểu Thanh mặc , chị vô cùng tức giận.”

 

“Chị cưới mợ, đem hết tem phiếu vải trong nhà cho bà ngoại, chị hai năm quần áo mới, đó là bộ đồ chị cầu xin bác lâu, bác mới đổi tem phiếu của đồng nghiệp để may cho chị . Là chị tự theo bác đến tiệm may chọn kiểu, bên còn in hoa mai, chị vẫn luôn nỡ mặc, cất kỹ trong tủ, định bụng 30 Tết mới . Chị khoe với bạn bè trong khu tập thể và chị họ, may áo khoác mới cho, chờ Tết chúc Tết, chị sẽ mặc đồ mới.”

 

bộ quần áo mà chị quý như báu vật, nỡ mặc, Ngải Tiểu Thanh mặc lên , chị cam tâm, chị kéo Ngải Tiểu Thanh lý luận, bắt cô cởi , nhưng các đều trách mắng chị , các chị keo kiệt nhường nhịn, các trách chị hiểu chuyện, các mắng chị hẹp hòi.”

 

“Rõ ràng chịu uất ức là chị , rõ ràng là quần áo của chị cướp, kết quả Ngải Tiểu Thanh chỉ cần rưng rưng các một cái, tất cả các đều lên tiếng bênh vực cô , ép chị Tiểu Lan nhận , chị Tiểu Lan chịu, Ngải Tiểu Thanh cố ý lăn từ lầu xuống, đó còn ám chỉ các nên trách chị Tiểu Lan. Chị Tiểu Lan cả đời chị quên ngày hôm đó, mà chị yêu thương nhất đang ôm kẻ cướp quần áo, hãm hại lòng an ủi, trai thì trừng mắt hung dữ, còn bố thì xông lên tát chị một cái, mắng chị tâm địa độc ác, màng tình chị em.”

 

Trần A Như ngây , mâu thuẫn giữa Tiểu Lan và Tiểu Thanh bao nhiêu năm qua nhiều đến mức bà nhớ rõ nữa, bà chỉ mơ hồ nhớ là chuyện như .

 

diễn biến rõ ràng như thế.

 

Nhậm San nhếch miệng, “Vì cái tát đó, chị Tiểu Lan uất ức cãi với bố, chị phẫn nộ các thiên vị, chạy khỏi nhà. Bên ngoài trời tối, chị chút sợ hãi, nên ở gốc cây ngay ngã tư cách nhà xa về cổng, chị chờ các tìm, như chị thể theo các về.”

 

một ai cả, các đều ở trong nhà dỗ dành Ngải Tiểu Thanh, kẻ cướp quần áo và vu oan cho chị . Chị trong gió lâu, chị tức giận chạy về phía đầu hẻm, đó chị thấy các cuối cùng cũng khỏi cửa, chị còn sợ các thấy, cố ý lên mấy bước, ở chỗ ánh sáng. Ngải Tiểu Thanh thấy chị , cô gì đó với các , các theo cô về một hướng khác.”

 

Trần A Như cảm thấy cõi lòng đau như cắt, bà đè chặt n.g.ự.c để giảm bớt sự khó chịu.

 

 

Loading...