Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 430: Giấy giới thiệu chuyển trường Tác giả: Phạn Oản 114

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:30:54
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô An rót nước ấm, vỗ lưng cho cô.

 

sơ qua chuyện nhà họ Tả từ Tả Tổ Nghênh, nên ngạc nhiên lắm về những gì Tả Tĩnh Hoan kể, dù cô cũng một bố như Tô Kiến Quân.

 

“Cậu cũng thật là, việc gì hơn thua với ông một , cuối cùng chịu thiệt vẫn là , đối đầu với ông , thì ít nhất cũng đảm bảo an cho chứ? Tức giận thế nào cũng quan trọng bằng bản , lỡ thật sự chuyện gì, ?”

 

“Với , lúc cuối cùng ông là bố , chỉ cần còn sức, thì la lớn lên phản bác, cứ , ông là tội phạm g.i.ế.c nhà cướp của, để quần chúng nhiệt tình mỗi một chân một quyền đ.á.n.h c.h.ế.t ông ngay tại chỗ!!!”, Tô An nghiến răng .

 

Thời buổi , bố đ.á.n.h con cái cũng như chồng đ.á.n.h vợ, báo Công an thì cũng là chuyện nhà.

 

đồng thời, quần chúng nhiệt tình cũng nhiều, mà pháp luật thì trừng phạt đông.

 

Tả Tĩnh Hoan quên cả , ngơ ngác Tô An.

 

“Sao nghĩ nhỉ? Tức c.h.ế.t ...”

 

cũng để bọn họ chiếm bao nhiêu hời, tớ c.ắ.n con đĩ tư bản đó suýt rớt một miếng thịt, c.ắ.n nó đến mức quỷ sói gào, tớ còn tìm đến cửa nhà nó, mà con đĩ hổ đó còn dám đến mặt tớ nhảy nhót.”

 

Tô An thở dài.

 

“Thời gian cứ ở nhà , bên chị Thục Ngọc tạm thời đừng đến nữa, tớ em trai , bố tình của ông thì dễ đối phó, nhưng Lục Kim An dạng , lòng hiểm độc lắm, đồng chí Tả nhà chịu thiệt tay bao nhiêu . Hắn vốn tay với các , giờ chịu thiệt tay , chắc chắn sẽ bỏ qua .”

 

Tả Tĩnh Hoan bướng bỉnh ngẩng đầu, “Tớ mà sợ , chọc điên tớ lên, tớ đường lượm con d.a.o mổ lợn, đ.â.m c.h.ế.t luôn, khỏi cho ức h.i.ế.p Tổ Nghênh nhà tớ!”

 

Tô An bất lực, “Thôi ơi, đồng chí Tả đưa với thím đến phố Phúc Khánh, vốn là với tâm lý tránh xa bọn họ, các dính dáng gì, nếu thật sự bọn họ tính kế, động lúc đó chính là em trai .”

 

“Cậu là con gái, lỡ bọn họ giở trò gì với , tính ?”

 

Tả Tĩnh Hoan tuy bướng, nhưng cũng phân biệt trái.

 

“Tớ , mấy hôm nay tớ trốn , nhưng tớ sợ , tớ chỉ phiền Tổ Nghênh thôi.”

 

Tô An dở dở , “ đúng, lợi hại nhất.”

 

“Thôi, nếu thì tớ về , tớ còn việc qua chỗ tớ một chuyến.”

 

Rời khỏi chỗ Tả Tĩnh Hoan, Tô An thẳng đến chỗ Lưu Hiểu Mai, trở về, cô vẫn canh cánh chuyện cả nhờ vả.

 

Cách đây lâu, lô hàng radio phát thanh và các loại loa phóng thanh mà đồng chí Trịnh bên phòng thu mua Cục giáo d.ụ.c đặt về tới, Tô An gửi thư cho ông theo địa chỉ.

 

Sau khi đồng chí Trịnh đến nghiệm thu hàng và hài lòng, Tô An liền đề đạt nguyện vọng chuyển trường cho Vương Kiến Dũng.

 

Thời chuyển trường phiền phức như đời , đối với đồng chí Trịnh, đây chỉ là chuyện nhỏ tốn sức.

 

Ông bảo Tô An chờ tin, ông sẽ hỏi thăm.

 

Tô An chiết khấu cho lô hàng đó một mức giá , ông từ chối, nhận luôn hồ sơ của Vương Kiến Dũng.

 

Tô An thành công một nửa.

 

Quả nhiên, hôm nay ông để một lá thư giới thiệu ở tiệm của Tô An.

 

Đó là trường Trung học 3 thành phố A, chỉ kém trường Trung học 1 một chút.

 

Lúc Tô An mang thư giới thiệu đến chỗ Lưu Hiểu Mai, bà đang xách từng túi hộp xốp xếp lên xe ba gác của khách, Vương Vĩnh Thuận chống nạng, tay cũng đang xách hàng.

 

Xếp hàng xong, nhận tiền, Lưu Hiểu Mai nhiệt tình tiễn khách, “Vâng ạ, mà, dùng hết đến nhé.”

 

Vương Vĩnh Thuận thấy Tô An đầu tiên, niềm vui hiện rõ mặt.

 

“An An đến ? Mau nhà, mau nhà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-430-giay-gioi-thieu-chuyen-truong-tac-gia-phan-oan-114.html.]

Tô An theo ông tiệm, “Cậu ơi, dạo ? Buôn bán chứ ạ?”

 

Vương Vĩnh Thuận mặt mày hớn hở, “Tốt lắm, chủ yếu là cạnh tranh, một chợ, cho ?”

 

“À đúng , cháu hôm nay qua đây lấy hàng, buôn bán cũng lắm.”

 

Tô An gật đầu, “Đồ ăn đều tươi mới, mùi vị cũng ngon, cửa hàng sạch sẽ, theo con đường bình giá, giá cả chăng, hơn nữa bên đó học sinh đông.”

 

“Mẹ cháu hôm còn , mở cửa hàng tự do bằng bán hàng rong, bán hàng rong mưa to gió lớn thì nghỉ, trời nóng quá thì nghỉ, lạnh quá cũng nghỉ, giờ mở cửa hàng , cứ đến giờ mở cửa là bao nhiêu khách quen đợi...”

 

“Giờ thím Hồng Thúy ở một trong tiệm, đồ ăn sáng chuẩn , thím bốn giờ rưỡi, đến 5 giờ dậy , một vất vả quá, cháu đang định gọi chú Đại Dân lên, như vợ chồng thím Hồng Thúy ở chung cũng bạn.”

 

“À đúng , ơi, xem đây là gì?”, Tô An đưa lá thư giới thiệu chuyển trường trong tay cho Vương Vĩnh Thuận.

 

Vương Vĩnh Thuận chữ, nhận lấy xem, mắt ông sáng rỡ, mong chờ Tô An.

 

“Đây là?”

 

Tô An gật đầu, “Vâng, Kiến Dũng thể đến thành phố A học , cả nhà thể ở cùng .”

 

Vương Vĩnh Thuận quý trọng lá thư trong tay, miệng ngừng lẩm bẩm, “Tốt quá , quá .”

 

“Tiểu Mai, Kiến Dũng thể đến thành phố A học , An An giúp xin giấy giới thiệu chuyển trường .”

 

Lưu Hiểu Mai xách phích nước nóng chạy tới, mừng rỡ hỏi, “Thật ? Kiến Dũng đến thành phố A ? Tốt quá, quá.”

 

“An An, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, mợ gì hơn, cháu với nhà quá, mợ với cháu đều ghi tạc trong lòng, nhất định bảo Kiến Dũng ghi nhớ kỹ.”

 

Tô An lắc đầu, “Người một nhà cả mà, mợ.”

 

Vương Vĩnh Chính đạp xe về nhà lúc trời chạng vạng, Lưu Hiểu Mai ngẩng đầu vội vàng đón, “Vĩnh Chính về ? Mau rửa tay , xào thêm đĩa rau nữa là ăn cơm .”

 

Vương Vĩnh Chính đặt thùng giấy các-tông nặng trịch lên tủ, ừ một tiếng.

 

Trên bàn cơm, Vương Vĩnh Thuận chuyện Kiến Dũng thể chuyển trường với em trai, cần cả mở lời, Vương Vĩnh Chính , “Vậy hai ngày em bán, mai em xuống huyện một chuyến, đến trường Kiến Dũng thủ tục chuyển trường cho nó.”

 

Lưu Hiểu Mai bên cạnh lên tiếng, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

 

Vương Vĩnh Thuận rót cho Vương Vĩnh Chính một ly rượu, “Anh cả lời khách sáo nữa, chuyện đúng là nhờ chú một chuyến, với Tiểu Mai thật lòng, nếu chú cùng, về nhà còn khó.”

 

Vương Vĩnh Chính nhấp một ngụm rượu, “Anh em ruột thịt, lớn lên cùng từ nhỏ, mấy lời đó gì. Hồi nhỏ em nghịch ngợm gây sự, cũng đỡ đòn em ít, huống hồ bố lúc lâm chung yên tâm nhất chính là , nếu ông thấy như hôm nay, ông cũng thể an tâm nhắm mắt.”

 

Ngày hôm , Vương Vĩnh Chính bán hàng, cũng nhờ Tô An mua vé tàu, dù chỉ một , ông như , chọn chuyến tàu gần nhất chen lên tàu mua vé bổ sung .

 

Đến trường của Vương Kiến Dũng, khi đăng ký, ông theo chỉ dẫn tìm đến ký túc xá của cháu trai.

 

Vương Vĩnh Chính đến ký túc xá, kéo một học sinh hỏi.

 

Cậu học sinh cảnh giác trái , “Chú là nhà của Vương Kiến Dũng ? Cậu ở phòng nước đằng , chú mau đến .”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Vương Vĩnh Chính sững sờ, trong đầu lóe lên điều gì đó, lập tức nhanh về hướng học sinh chỉ.

 

Trong phòng nước, Vương Kiến Dũng mặc áo mỏng, xắn tay áo, chân trần, xổm đất giặt giày, dù co rúm , vẫn lạnh run.

 

Bên cạnh chậu giặt của bày la liệt sáu bảy đôi giày bẩn và tất.

 

Mấy con trai mặc áo bông hi hi ha ha vây quanh trêu chọc.

 

Một đứa trong đó vỗ một cái đầu Vương Kiến Dũng, bé giật run rẩy.

 

“Giặt nhanh lên, lề mà lề mề, tiết thể d.ụ.c mà giày khô, tao g.i.ế.c mày.”

 

 

Loading...