“Là ông ?”
“Cái đồ súc sinh, ông dám, con là con gái ruột của ông mà, ông thể tay nặng như , hu hu hu ~”
Hầu Lệ đến đây, nước mắt kìm nữa, đưa tay che miệng nấc lên.
“Hổ dữ còn ăn thịt con, ông gì , ông bóp c.h.ế.t con ? Cái đồ súc sinh, gì thì cứ nhắm , tay với con cái, hu hu hu, đúng là mù, bao nhiêu năm qua, lầm ông .”
Tả Tĩnh Hoan vội an ủi Hầu Lệ, “Mẹ, thôi , con mà, đừng , bọn họ cũng yên , con c.ắ.n tay con hồ ly tinh suýt rớt một miếng thịt. Tả Thượng Đảng con cũng đá ông một cái, bọn họ cũng khá hơn !”
Nếu đây cô vẫn còn chút tình cảm với bố , thì hôm nay, Tả Tĩnh Hoan hận Tả Thượng Đảng đến tận xương tủy.
Vì một con hồ ly tinh mà lừa , lừa cả nhà, lừa cả những thứ ông ngoại để , hôm nay còn vì con hồ ly tinh đó mà suýt bóp c.h.ế.t .
Lúc nãy cô chỉ dựa sự tức giận mà gắng gượng, giờ nghĩ vẫn thấy sợ hãi.
Tại lúc đó bóp cổ như mà cô vẫn c.ắ.n buông, nếu bà chị hàng xóm qua kịp, chừng cô ông bóp c.h.ế.t thật .
Nghĩ đến đây, nước mắt cô cũng kìm , rơi lã chã.
Hầu Lệ đau lòng khôn xiết.
“Không , , cứ coi như ông c.h.ế.t , con bố đó, ông bố con.”
“Sau nếu gặp, đừng đối đầu trực diện với ông , ông là đàn ông sức dài vai rộng, con là con gái ? Lỡ ông nhẫn tâm bóp c.h.ế.t con, thì sống , hu hu hu ~”
Tả Tĩnh Hoan ôm lấy , cũng nức nở, lúc , cả hai con đều vô cùng nhớ Tả Tổ Nghênh.
Phải chi Tổ Nghênh ở nhà thì mấy.
Khóc một lúc, cảm xúc hai cũng khá hơn.
Hầu Lệ bảo Tả Tĩnh Hoan ngẩng đầu lên, bôi t.h.u.ố.c cho cô.
Tả Tĩnh Hoan kể chuyện hôm nay.
“Ông cứ gặng hỏi ở , tự giải thích với , ông còn về, trách hai chị em con đổ thêm dầu lửa, đáng lẽ khuyên can, mắng con giáo dưỡng, bất hiếu.”
“Mẹ, nếu ông thật sự về tìm , xin tha thứ, tha thứ ?”
Hầu Lệ lắc đầu, “Đừng mấy lời đó, bực .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tả Tĩnh Hoan , “Nếu ông nguyện ý cắt đứt với bên , về sống tử tế với thì ? Con , dù ông gì cũng đừng tin, nếu ông thật sự đến những lời đó, thì càng chứng tỏ ông gì.”
“Hôm nay con thấy ý của ông là chia tay , ý là giải thích xong với , vẫn tiếp tục sống cùng . Kiểu là sai, mà là cái gì cũng , đúng là mặt dày, hai đầu đều chiếm, tuyệt đối đừng nhầm sự do dự của ông là thâm tình, bằng con bóp cổ thế là vô ích .”
Hầu Lệ cốc nhẹ đầu Tả Tĩnh Hoan, “Tính tuy mềm, nhưng ngốc, cho dù bố con thật sự về sống tử tế với , cũng , huống hồ con sống với ? Tại về hầu hạ hai cha con Tả Nam Phúc và Tề Tam Muội quái gở đó!”
“Cho dù tám khiêng kiệu rước về, cũng về, con yên tâm , vả , ông chuyện với con, đủ thấy ông là kẻ tàn nhẫn, con ruột mà còn xuống tay , loại ai dám sống chung? Mẹ sợ hôm nào đó chọc ông vui, nửa đêm ông đè c.h.ế.t ngạt, lúc đó kêu ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-428-dung-nham-su-do-du-cua-tra-nam-la-tham-tinh-tac-gia-phan-oan-114.html.]
Tả Tĩnh Hoan giọng kiên quyết của Hầu Lệ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cú cô chịu thiệt vô ích, chờ Tổ Nghênh về, cô nhất định trả thù gấp mười .
Ở một diễn biến khác, Tả Thượng Đảng và Lục Nhã Tri cũng thê t.h.ả.m kém.
Lúc ở cửa hàng của Sở Thục Ngọc, hai bà chị hàng xóm hô hoán gọi tới mấy , dù Tả Thượng Đảng là bố của Tả Tĩnh Hoan, vẫn đ.ấ.m cho mấy quả.
Hai hốt hoảng bỏ chạy, nếu sợ phiền phức, nếu hai họ ăn mặc vẻ tươm tất, sợ gây chuyện, nếu lúc đó Tả Tĩnh Hoan ngã xụi lơ thể phản bác, thì chừng cả hai mất nửa cái mạng.
Lục Nhã Tri từ cửa hàng lóc chạy đến nơi an , cổ tay c.ắ.n rách thịt, đau đến run cả .
Tả Thượng Đảng cũng khá hơn, ban đầu Tả Tĩnh Hoan đá hạ bộ, đó vì che chở Lục Nhã Tri chạy , cũng đ.ấ.m vài cú.
“Tiểu Nhã, em ?”
Lục Nhã Tri nức nở, đưa cánh tay mặt Tả Thượng Đảng, “Anh tự xem , sinh cái thứ con gì mà lòng độc ác thế, hu hu hu, tay độc ác quá.”
“Cả đời em chỉ hai cho thê thảm, một là , một là con gái , hu hu hu ~ Tả Thượng Đảng, em thất vọng thế, sẽ bảo vệ em, để ai tổn thương em, mà trơ mắt con súc sinh nhỏ đó c.ắ.n em thành thế ?”
“Em vốn dĩ , nếu thấy nó đánh, em xông , em là vì , mà trút giận cho em, em bao giờ tha thứ cho .”
Tả Thượng Đảng Lục Nhã Tri lóc, mũi đỏ bừng, tim ông như vỡ nát.
“Thôi Tiểu Nhã, là do , chúng đừng nữa, mau đến bệnh viện cho bác sĩ xem.”
Lục Nhã Tri cố nén đau đớn nức nở, “Thượng Đảng, để sẹo ? Nếu để sẹo thì lắm.”
Tả Thượng Đảng trấn an, “Không , sẽ để sẹo, mà dù sẹo, trong lòng em vẫn là nhất.”
Tối đó, Lục Kim An tan về nhà, Ngải Tiểu Thanh và Tô Kiều lập tức cùng đón.
Ngải Tiểu Thanh kéo dài giọng, “Anh Nay An ~, về , vất vả quá.”
Tô Kiều liếc xéo Ngải Tiểu Thanh, dùng vai giả vờ vô ý huých cô một cái, “Chồng ơi ~”
Ngải Tiểu Thanh loạng choạng ngã xuống đất.
Cô rưng rưng nước mắt, ủy khuất Lục Kim An, nhưng kịp để Lục Kim An gì, Tô Kiều kéo trong, “Chồng ơi, thương, xem mau.”
“Cái gì? Mẹ thương?”, Lục Kim An thèm đoái hoài đến Ngải Tiểu Thanh, vội vàng trong.
Lúc , Lục Nhã Tri đang sô pha với vẻ mặt yếu ớt, đưa cánh tay băng bó , nức nở, “Nay An, sắp ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t ~”
Ngải Tiểu Thanh vẫn còn ở cửa, căm hận trừng mắt Tô Kiều.
Tô Kiều hừ lạnh một tiếng, đầu , hạ giọng với Ngải Tiểu Thanh, “Cô là cái thứ quỷ xí tàn phế ghét bỏ, điều thì thôi, cũng mắt một chút chứ, phế , thì cứ thành thật chờ ăn chờ c.h.ế.t , chạy loạn gì? Chỉ tổ thêm phiền, cả nhà chúng đang bận, ai rảnh xem cô diễn kịch? Đó là chồng về, xem cô kích động kìa, thì tưởng kỹ nữ đón khách làng chơi, còn tưởng cha cô về!”