Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 423: Cái tát và lời tuyên chiến ngầm Tác giả: Phạn Oản 114
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:30:47
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kim An thể nhịn nổi nữa, xông lên ném thẳng một cái tát mặt Tô Kiều.
Cú tát mang theo giận dữ, tay đủ mạnh, trực tiếp đ.á.n.h ngã Tô Kiều xuống đất.
Một tiếng "Bốp" vang lên, theo là tiếng hét t.h.ả.m thiết của Tô Kiều.
Ngải Tiểu Thanh trong mắt ánh lên vẻ khoái trá, cũng nữa.
Lục Nhã Tri há hốc miệng, cũng quên cả ấn ngực.
Tô Kiều rưng rưng nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu Lục Kim An, “Anh đ.á.n.h em?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Anh vì con tiện nhân đó mà đ.á.n.h em, hu hu hu, chúng mới cưới bao lâu chứ, vì kẻ thứ ba mà đ.á.n.h em, quên đây gì với em ? Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, em là đặc biệt nhất trong lòng , sẽ để bất kỳ ai ức h.i.ế.p em, mà bây giờ vì con quỷ xí tàn phế mà đ.á.n.h em, hu hu hu hu ~”
Lục Kim An gương mặt đẫm lệ như hoa lê dính mưa của Tô Kiều, trong mắt thoáng qua vẻ đau lòng, “Không , Kiều Kiều, cố ý...”
Nói , Lục Kim An tiến lên định đỡ Tô Kiều, Ngải Tiểu Thanh lập tức bò về phía Tô Kiều, “Kiều Kiều, chị chứ? Trời ơi, Nay An, cho dù Kiều Kiều sai, cũng thể tay nặng như , xem khóe miệng chị đ.á.n.h rách kìa.”
Nói đoạn, Ngải Tiểu Thanh còn vươn bàn tay yếu ớt, dùng mu bàn tay chạm khóe miệng Tô Kiều.
Tô Kiều đột nhiên giơ tay hất mạnh cánh tay Ngải Tiểu Thanh , đôi mắt ngập tràn hận ý, “Cô bớt giả nhân giả nghĩa ở đây .”
Chỉ một cú hất tay đó, Ngải Tiểu Thanh kêu “Á” một tiếng lăn đất.
Tô Kiều cũng sững sờ.
Mãi đến khi Lục Kim An nghiến răng nghiến lợi gầm lên, “Tô Kiều, thấy cô đúng là hết t.h.u.ố.c chữa!!”
Cô mới hồn trở .
“Ngải Tiểu Thanh, cô đúng là con đĩ, sân khấu hát tuồng đúng là phí phạm tài năng, hiểu vì rạch nát mặt cô, đ.á.n.h gãy gân tay cô , hu hu hu, lúc đó bọn họ nhẫn tâm thêm chút nữa, đ.â.m c.h.ế.t quách cô để trừ hại cho dân?”
Tô Kiều lóc bi thương, “Lục Kim An mù ? Cô giả vờ đó, còn chạm cô .”
mặc cho cô giải thích thế nào, cũng chẳng ai thèm để ý.
Lục Nhã Tri xông tới, cùng Lục Kim An, vẻ mặt đầy quan tâm đỡ Ngải Tiểu Thanh dậy.
“Tiểu Thanh cháu chứ? Để cháu chịu thiệt thòi , đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.”, Lục Nhã Tri lẩm bẩm, còn cau mày về phía Tô Kiều.
Tô Kiều bà chồng và chồng mắt, cái gia đình mà từng háo hức gả , cõi lòng lạnh lẽo như rơi hầm băng.
Nếu là tính cách của cô đây, cô dậy bỏ ngoảnh đầu , nhưng khi thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Ngải Tiểu Thanh, cô cam lòng.
Cô ở , cho dù tự tổn hại một ngàn, cô cũng con tiện nhân thương tám trăm.
Tô Kiều ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lục Nhã Tri, Ngải Tiểu Thanh ỷ việc ơn với Nay An ?
Trên tay nàng cũng một lá bài tẩy.
Nếu dám ép cô đến đường cùng, thì tất cả đừng hòng sống yên.
Cửa hàng của Vương Tiểu Thúy (Tiệm ăn Tiểu Thúy) chính thức khai trương.
Sau khi cửa hàng cháy, Tần Cổ giúp tìm sửa sang , tường trắng, sàn xi măng, chỉ cần dọn bàn ghế đặt , treo biển hiệu lên là thể khai trương.
Mấy hôm Tô An thức đêm để lên thực đơn mười mấy món ăn vặt, tìm biển hiệu, in ít tờ rơi quảng cáo, dán lên tường, lên cột điện.
Còn phát tờ rơi ở cổng trường học cả một ngày.
Ngày đầu khai trương, tất cả các món đều giảm 50%, còn thể gói mang , chính sách ưu đãi thu hút ít khách hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-423-cai-tat-va-loi-tuyen-chien-ngam-tac-gia-phan-oan-114.html.]
Hôm nay, Tô An và Nhậm San cũng ở tiệm phụ giúp, khách quá đông, bốn xuể.
Lưu Thúy Hồng ban đầu còn rụt rè, nhưng đó bận đến mức chẳng còn thời gian mà căng thẳng, cứ luôn tay luôn chân.
Đông thì cũng nhiều chuyện.
Một bà thím xách giỏ rau ngang qua, dừng tờ giấy đỏ dán cửa.
“Giảm 50%? Thế là tiền một suất mà hai suất ? Còn gói mang nữa?”, bà lẩm bẩm, ngó trong tiệm.
Quả thật đang dùng hộp xốp trắng đựng thức ăn .
Bà ở cửa một lúc, hỏi Nhậm San đang thu tiền, “Cháu gái, đó trứng gà nấu là món gì ? Còn món sủi cảo chiên cỡ bự nhân gì thế?”
Nhậm San mỉm ngẩng đầu, nhưng nhanh chóng thu nụ , con ngươi chợt lóe, giọng âm dương quái khí, “Nhân gì thì bác cũng mua nổi , bác gì tiền.”
Bà thím vốn sĩ diện, mặt liền đỏ bừng, “Này cái con bé , ăn thế? chỉ hỏi cái món sủi cảo chiên đó nhân gì, cháu cứ trả lời là , mua nổi là việc của .”
Nhậm San vẫn giữ vẻ mặt coi thường, tiếp đãi một khách khác, “Chào chị gái, chị ăn gì ạ?”
Bà thím xách giỏ rau tức chịu , thò tay túi móc tiền, “Lão nương hôm nay nhất định ăn cho bằng ~”
Vừa sờ túi, bà liền tóm một bàn tay.
Bàn tay đang nhón lấy bọc tiền trong khăn tay của bà lôi ngoài.
“A a a a, trộm, bắt trộm, trộm tiền ~”
Nghe tiếng bà thím la lên, ít thực khách trong tiệm liền lao về phía gã đàn ông gầy gò đội mũ cúi đầu.
Gã đàn ông phản ứng cực nhanh, giật mạnh tay đang bà thím nắm, lách khỏi đám đông co giò chạy mất.
Mấy vị thực khách đuổi theo sáu bảy mét, nhưng gã chạy nhanh quá, nên đành hậm hực về.
Tô An ồn ào, từ trong , “Thím ơi, thật ngại quá, hôm nay đông , thím xem tiền mất ạ.”
“Mọi chú ý một chút nha, hôm nay tiệm đông quá, chỗ nào chu đáo, tự cảnh giác...”
Bà thím vội vàng mở khăn tay xem, thấy liền thở phào, “May quá, tóm kịp thời, nếu chậm một chút nữa là mất .”
Nói bà Nhậm San, định gì đó, thì thấy Nhậm San đang chằm chằm.
“Cái con bé coi thường khác , để xem mua nổi , cho 2 cái trứng luộc nước , hai cái sủi cảo chiên cỡ bự, còn cái gì trứng gà buồn cũng cho hai cái, mang .”
Bà thím vênh váo .
Nhậm San lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt đon đả, “Vâng ạ, sủi cảo chiên bác nhân hẹ trứng gà nhân đậu que củ cải muối ạ?”
“Mỗi loại một cái.”
Tô An chú ý tình hình lúc nãy, bà thím cứ tưởng Nhậm San chậm trễ khách, liền vỗ tay nhắc nhở, “San San, khách đến là khách.”
Nhậm San giải thích, ngoan ngoãn , “Em chị An An.”
Mãi đến chạng vạng, khi cả nhà đang dọn dẹp trong tiệm, bà thím ban sáng tới.
“Xin chào, chúng cháu hôm nay nghỉ bán ạ.”
Bà thím gật đầu, “ tìm .”
Dứt lời, bà Nhậm San đang lau bàn bên trong, “Cô bé .”