Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 419: Dỗ ngọt phú bà
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:27
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong căn phòng tối tăm, Cương Tử cầm tờ chi phiếu . “Đây là 35…...”, Hắn giơ ba ngón tay rưỡi lên, dám tin mà hỏi? Tả Tổ Nghênh thất vọng, “Vạn, mà còn là đô la Hồng Kông.” “Đô la Hồng Kông là bao nhiêu tiền?” “Cậu xem báo ? Mùng 1 tháng 1 điều chỉnh tỷ giá hối đoái. Tính hình như một trăm đô la Hồng Kông đổi 120 Nhân dân tệ.”
“Một trăm đổi 120? Chỗ 35 vạn, là đáng giá 42 vạn!” Cương Tử kinh ngạc Tả Tổ Nghênh từ xuống , “Mày gì? Chỉ mày thôi mà đáng giá 42 vạn á?” Hắn kích động đến mức giọng cũng lạc .
Tả Tổ Nghênh giật tờ chi phiếu từ tay Cương Tử, “Đưa đây nào, đồ nhà quê thấy sự đời. Tao với mày , ‘gái hơn 30 tặng giang sơn’. Mày Đổng Tùng Tùng là phận gì ? Đó là Thần Tài mà quan chức khắp nơi ở Hoa Quốc đang tranh giành đấy!” “Đến cái thằng cháu rùa Lục Kim An còn moi 25 vạn từ tay bà , tao đương nhiên đáng giá hơn nó nhiều.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cương Tử đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay túm lấy cổ áo Tả Tổ Nghênh lôi lên, đau đớn , “Mày rốt cuộc gì? Mày ngủ với bà ? Mày bán ? Tiểu Tả ơi, chúng thiếu tiền mà, mày thể chuyện ?” Tả Tổ Nghênh hất Cương Tử , “Mẹ mày, buông cho tao! Tiểu gia đây trong sạch, trinh tiết đáng giá lắm nha, thể để bà vấy bẩn ? Tao chỉ là cùng bà ăn nhậu chơi bời, nhảy nhót, gần một chút, lời ngon tiếng ngọt dỗ bà vui vẻ thôi.”
“Lại gần? Lại gần là ?”, Cương Tử vội hỏi. Tả Tổ Nghênh liếc mắt đưa tình với , một tay giơ lên đặt gáy, một tay đặt ở hạ bộ, lắc hông, đẩy hông, đẩy hông, đẩy hông ~ “Kiểu như vầy nè.” Vẻ mặt đau đớn của Cương Tử lập tức biến mất, bằng vẻ khiếp sợ đến mức miệng khép .
Rất nhanh hồn. Hơn bốn mươi vạn lận! Hắn đột nhiên nhào tới túm cổ áo Tả Tổ Nghênh, mắt đỏ ngầu : “Chúng là em ? Chuyện thế mà mày rủ tao? Mày quên tao vì mày sinh tử thế nào ? Tao vì mày mà gãy chân, suýt thiêu c.h.ế.t, vì để dụ bọn truy binh cho mày mà tao nhảy cả xuống sông! Tao suýt nữa thì hưởng thọ 27 tuổi đấy!!!” “Tiểu Tả, bây giờ là lúc mày báo ân đấy! Mau, giới thiệu tao cho chị Đổng ! Chẳng chỉ là nhảy nhót gần gũi ? Chẳng chỉ là ăn nhậu chơi bời ? Tao cũng , tao "chà" còn đỉnh hơn!! Đừng 35 vạn đô la Hồng Kông, cho tao năm vạn thôi, tao gọi bà bằng cũng ! Mày xem, chúng còn liều mạng chạy về phía Nam gì nữa?”
Tả Tổ Nghênh đẩy Cương Tử , “Lúc bảo mày thì mày , bây giờ lóc tao rủ mày phát tài. Đi , cút sang một bên cho tao. Còn giới thiệu cho mày nữa , mày nghĩ nhỉ. Đừng hỏng chuyện của tao, thứ tao nhắm đến là 35 vạn .” “Vậy mày nhắm đến cái gì?”, Cương Tử ngơ ngác Tả Tổ Nghênh. Bà thím mập đó ngoài tiền còn gì để Tiểu Tả mưu đồ nữa?
Tả Tổ Nghênh khinh thường liếc Cương Tử, “Cho nên mới mày tầm .” “Bà thể khống chế nhiều tiền như , là bình thường, ít nhất thương trường cũng là một kỳ tài. Ngay lúc ngửi thấy cơ hội ăn, chạy đến nội địa đầu tư, trở thành lứa đầu tiên tiên phong. Tầm và can đảm của bà đều kém.” “Hơn nữa bà còn tiền, kỹ thuật..... Mày xem, chúng ta就算 tích lũy một vốn, cũng chắc ăn lớn . Hơn nữa chúng cũng kinh nghiệm quản lý và kỹ thuật. chúng những thứ đó, Đổng Tùng Tùng ...”
Những ngày tiếp theo. Tả Tổ Nghênh càng sức nịnh bợ Đổng Tùng Tùng. Cậu hạ , miệng ngọt, đầu óc linh hoạt, lời việc thường xuyên gãi đúng chỗ ngứa của Đổng Tùng Tùng. Đổng Tùng Tùng cảm thấy mấy chục năm qua sống uổng phí, nửa xuống mồ, cuối cùng cũng tìm tri kỷ Bá Nhạc của đời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-419-do-ngot-phu-ba.html.]
Tả Tổ Nghênh trơn như lươn, tiền thì tiêu ít, nhưng nhất quyết "lên giường". Đổng Tùng Tùng cũng là tính tình. Nhiều năm như , cơ bản đều là bà nâng đỡ khác, đây là đầu tiên dắt mũi như . Tả Tổ Nghênh thể dỗ bà vui vẻ, bà cũng bằng lòng cưng chiều đối phương. thể cứ kéo dài mãi, bà bức thiết cùng đối phương một cuộc "giao lưu nguyên thủy nhất". Tả Tổ Nghênh giống như một con lươn nhỏ trơn tuột, nào cũng thể dời tầm mắt của bà một cách khéo léo.
Bị "thả thính" mấy ngày, trong lòng Đổng Tùng Tùng chút vui. Hôm nay Tả Tổ Nghênh dẫn Đổng Tùng Tùng lên tháp đá Muôn Phương để ngắm phong cảnh tú lệ của Lĩnh Hoa Hướng Dương. Mặc chiếc áo lông chồn đen, trông như một con gấu lùn, Đổng Tùng Tùng ngẩng đầu Tả Tổ Nghênh đang chỉ trỏ, giảng giải cho bà . Nhìn sườn mặt điển trai của đối phương, ánh mắt bà như kéo tơ, chậm rãi nâng bàn tay múp míp bảo dưỡng kỹ lưỡng lên, sờ soạng Tả Tổ Nghênh, “Tiểu Tả, chị thích nơi lắm, cũng may mắn vì quen .” “Gặp , là khởi đầu của câu chuyện. Đi đến cuối cùng, là niềm vui quãng đời còn của chị. Sau cần mấy việc vất vả đó nữa.”
Tả Tổ Nghênh vờ như vô tình, nghiêng , tránh khỏi bàn tay múp míp của Đổng Tùng Tùng. “Chị Đổng, chị đừng dựa sát em như .” Đổng Tùng Tùng ôn nhu , “Tiểu Tả, lưng chị ngứa quá, là... Tiểu Tả gãi giúp chị nhé?” Tả Tổ Nghênh chỉ cây cột đằng lưng bà , “Chị , trời mùa đông mà ngứa lưng thì gãi ăn thua . Hay là chị dựa cây cột to cọ cọ? Hồi em ở nông thôn, thấy mấy con bò cái xinh thế.”
Đổng Tùng Tùng cứng đờ, đưa tay vỗ một cái cánh tay Tả Tổ Nghênh, nũng nịu , “Cái thể của , nếu mà mệt c.h.ế.t , chị sẽ đau lòng lắm ~” Tả Tổ Nghênh hì hì, “Chị Đổng, em ước mơ của riêng , lý tưởng của riêng , em loại như !” Đổng Tùng Tùng tiến lên một bước, “Có con đường lớn thênh thang, cần gì leo ngọn núi hiểm trở, con đường nhỏ quanh co đó gì?” “Cậu cái gì, chị đều thể cho . Ước mơ của , chị Đổng thể giúp thực hiện ~”
Sắc mặt Tả Tổ Nghênh nghiêm , “Chị Đổng, chị đừng như .” Đổng Tùng Tùng tiến thêm một bước, “Tiểu Tả, cần ngại ngùng. Cậu xem, mấy ngày nay chúng ở bên vui vẻ ? Cậu cảm nhận tim chị đập thình thịch, lòng như hươu con chạy loạn ? Chị cũng vui vẻ, chị cũng vui vẻ. Cho nên hai chúng , định sẵn là một nhà. Chị cho , chị là động lòng thật . Mấy , chị đều coi như nuôi thú cưng thôi. giống, bước trái tim chị . Thời gian quý giá, chúng đừng như nữa. Chị thể ngại, nhưng thật thể dũng cảm hơn một chút. mà cũng . Tấm giấy cửa sổ cứ để chị chọc thủng. Tiếp theo, hãy để hai chúng cùng chìm đắm trong tình yêu lãng mạn.”
Ánh mắt Hách Mãnh đằng đằng sát khí. Tả Tổ Nghênh ôm ngực, đột nhiên lùi về , “Khoan, khoan, khoan! Chị Đổng, chị Đổng, chị hiểu lầm .” Đổng Tùng Tùng khó hiểu Tả Tổ Nghênh, “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” “Mấy ngày nay ở bên cạnh , vui ?” Tả Tổ Nghênh gật đầu, giọng kiên định, “Vô cùng vui vẻ.”
Đổng Tùng Tùng thở phào nhẹ nhõm, “ cũng vui vẻ.” Không đợi Tả Tổ Nghênh , bà vội vàng mở miệng, “Tiểu Tả , trong lòng , là như thế nào?” Tả Tổ Nghênh vẻ mặt nghiêm túc, “Bình dị gần gũi, xinh như hoa, ngây thơ hồn nhiên, như công chúa Bạch Tuyết, học rộng tài cao, xinh hào phóng, giống như... của em!” Đổng Tùng Tùng từ vẻ mặt say mê ban đầu, đến cuối cùng sắc mặt cứng đờ, trợn trừng mắt Tả Tổ Nghênh, “Cậu coi là ?” “Có chê già ?”
Tả Tổ Nghênh vội vàng giải thích, “Sao thể! Chị đang ở độ tuổi nhất của phụ nữ. Phụ nữ 30 tuổi còn non nớt, giống như nụ hoa, thể hiện hết vẻ nữ tính. Chỉ đến tuổi của chị, mới là hoa mẫu đơn nở rộ, hơn nữa còn là lúc rực rỡ nhất, phương diện đều ngây ngất ~”