Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 414: Về lo tang lễ cho các người thì được

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:22
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhậm San , Vương Vĩnh Thuận và con trai một cuộc chuyện dài. Đến lúc , ông mới phát hiện những thiếu sót nghiêm trọng trong tính cách của con trẻ. Đứa nhỏ lớn từng , tính cách cơ bản định hình, uốn nắn hề dễ dàng. Hơn nữa, vợ chồng ông ở nhà, nó ở trường học cô lập, về nhà bầu bạn, tính tình càng ngày càng giống Lưu Hiểu Mai .

 

Trò chuyện một hồi, Vương Kiến Dũng còn cẩn thận dè dặt hỏi, thể học nữa , nó theo ba ngoài công. Vương Vĩnh Thuận lo lắng sốt ruột, ngày hôm liền chống nạng tìm Tô An, hỏi thăm chuyện trường cấp ba ở thành phố A.

 

“An An , cả cũng quen ai. Chúng tuy là ở nông thôn, nhưng hộ tịch cũng là thuộc thành phố A. Hiện tại Kiến Dũng đang học cấp ba ở huyện, con xem, cách nào , để nó chuyển trường lên thành phố học cùng chúng ?” “Tốn chút tiền cũng . An An , cả bây giờ... bây giờ trong tay cũng vài ngàn đồng. Cậu với mợ cả con bàn , mang theo Kiến Dũng cùng, hơn nữa thành tích học tập của nó cũng tệ lắm.....”

 

Tô An lắc đầu, “Cái con cũng rõ lắm. Cậu cũng đấy, con hiện tại cũng đang treo học bạ ở trường thể thao Đại học A. Chỗ đó họ coi trọng việc dạy học văn hóa lắm, chủ yếu là đào tạo nhân tài thể dục. Học sinh bên trong cơ bản đều tự ngoài học thêm hoặc tự học. Nếu về nguồn lực giáo dục, chừng còn bằng trường cấp ba ở huyện của Kiến Dũng .”

 

Vương Vĩnh Thuận thở dài, mặt mày ủ rũ. Tô An hiểu, “Cậu cả, đột nhiên đưa Kiến Dũng lên thành phố A? Là đề nghị với ?” Vương Vĩnh Thuận lúc mới đem vấn đề của Kiến Dũng cho Tô An. “Cũng tại cả, là do vô dụng.” “Trước đều là do dạy con lung tung, đem Kiến Dũng dạy thành thế . Cậu bảo nó ở bên ngoài gây chuyện thị phi, bảo nó ủy khuất cũng nhẫn nhịn. Cậu với nó, nếu nó gây họa gì, với mợ bản lĩnh giải quyết hậu quả.”

 

“Tình hình nhà con cũng . Tiền học phí, sinh hoạt phí của nó cơ bản đều dựa các cô các chú chu cấp. Bạn bè cùng tuổi trong thôn chơi với nó, còn ở trường học đồn thổi bậy bạ về nó, xa lánh. Người bạn duy nhất là thằng Bằng Bằng.....” Vương Vĩnh Thuận đem lời Nhậm San lúc kể cho Tô An , “Ba cảm thấy San San nó thấu đáo. Lúc ba với mợ con ở nhà còn đỡ, bây giờ chúng thành phố A, Kiến Dũng càng cô đơn. Hôm nay ba chuyện với nó, mới phát hiện mấy năm nay nó sống hề vui vẻ.” “Thành tích của nó tệ, nhưng nó học nữa. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, ba nuôi dạy thành tự ti, mẫn cảm yếu đuối. Ba chỉ đổi cho nó một môi trường khác, nếu đứa nhỏ thật sự sẽ ba hại mất.”

 

Tô An gật gật đầu, “Con hiểu . cho dù tìm quan hệ chuyển trường, cũng nhanh như . Sang năm khai giảng, vẫn về trường cũ . Như vầy , chờ trở thành phố A, con sẽ tìm khác hỏi thử xem.” Vương Vĩnh Thuận cảm kích rối rít, “Tốt, quá, An An , cả phiền con .” “Không , đều là một nhà mà, .” “ cả , con , chuyện thành công con cũng chắc .” Vương Vĩnh Thuận gật gật đầu, “Cậu cả hiểu mà. Bất kể kết quả thế nào, cả đều cảm ơn con.”

 

Vương Vĩnh Thuận , Nhậm San Tô An đang cúi đầu , lên tiếng nhắc nhở, “Chị An An, nếu Kiến Dũng thật sự lên thành phố A, cũng cách.” Tô An đầu Nhậm San. Nhậm San , “Chị còn nhớ đồng chí Trịnh mua mấy trăm bộ đồng phục thủy thủ ?” “À, chị nhớ . Hình như ở phòng mua sắm của Sở Giáo dục.”

 

Nhậm San gật gật đầu, “ . Sau đó còn đến cửa hàng hai nữa, đều là em tiếp. Lúc đó còn chuyện phiếm với em, hỏi em bao nhiêu tuổi, học, còn thể lo cho em nhập học nữa.” “Trước khi chúng về quê, còn đến cửa hàng hỏi về radio và loa phóng thanh.” Mắt Tô An sáng lên, “, đúng, đúng! Sao quên mất . Mua sắm của Sở Giáo dục, chức vụ bình thường thể .” Nhậm San tiếp tục, “Anh còn để địa chỉ cho em, khi nào radio và loa thì báo cho một tiếng.”

 

Càng gần cuối năm, khí Tết càng đậm. Các bậc phụ khi sắm Tết, đều c.ắ.n răng mua cho con một ít pháo. Bọn trẻ con tíu tít vây quanh một chỗ chơi pháo. Đứa nào đó thấy bãi phân trâu còn mới đường, lập tức hưng phấn chạy tới báo tin cho đồng bọn (để ném pháo ). Người lớn cũng bận rộn, xay đậu hũ, chiên đồ Tết, giã bánh dày.

 

Ngày 27 Tết, nhà ông chú Vương Lợi Hoa (bí thư thôn) mổ lợn. Tô Bình sáng sớm chạy qua giúp. Giữa trưa, cả ba nhà chị em Vương Tiểu Thúy đều gọi sang ăn "thịt mổ lợn". Trong phòng khách bày kín ba cái bàn, trẻ con chung. Ăn xong, ba chị em Vương Vĩnh Chính, Vương Vĩnh Thuận và Vương Tiểu Thúy, tổng cộng mua hơn 100 cân thịt từ nhà ông chú, mặc cả, trả tiền mặt. Trong đó, phần lớn 60 cân là của Vương Vĩnh Chính, còn Vương Tiểu Thúy và Vương Vĩnh Thuận mỗi nhà 20 cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-414-ve-lo-tang-le-cho-cac-nguoi-thi-duoc.html.]

 

Ngày 28 Tết, Vương Tiểu Thúy, Vương Vĩnh Chính và Nhậm San cùng lên huyện một chuyến, mua sắm ít đồ khô và thịt bò "chợ đen". Vương Vĩnh Chính còn đạp về một chiếc xe đạp mới tinh, đám trẻ con mừng rỡ khôn xiết.

 

Ngày 30 Tết (Đêm Giao thừa), ba nhà ăn sáng xong, liền xách nguyên liệu nấu nướng, cùng tập trung ở nhà Vương Vĩnh Chính để chuẩn . Lý Ngọc Lan ở đây, nên ba chị em bàn bạc, đêm 30 đều ăn cơm Tất niên ở nhà Vương Vĩnh Chính. Ăn cơm xong, Lý Ngọc Lan cùng các , các dì đều phát bao lì xì cho đám nhỏ. Nhậm San tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng ồn àã, tay cầm bao lì xì, đầu tiên cô cảm thấy thích Tết đến .

 

Trái ngược hẳn, tại Long Tường Phủ ở thành phố A, khí hề hài hòa. Tô Kiều chợ về, thấy Ngải Tiểu Thanh đang đeo khẩu trang, đội mũ, nhàn nhã ở phòng khách, trong mắt cô đầy vẻ địch ý. Vào phòng bếp, cô thật sự nhịn , thấp giọng hỏi Lục Nhã Tri, “Mẹ, Tết nhất mà đồng chí Ngải vẫn về nhà ạ? Hôm nay là 30 Tết, là ngày cả nhà đoàn viên mà...”

 

Tô Kiều tuy hỏi uyển chuyển, nhưng Lục Nhã Tri vẫn sự bất mãn trong giọng của cô . Lục Nhã Tri giọng điệu vài phần mất kiên nhẫn, “Lúc với con ? Mau việc của , mấy giờ ? Bên ngoài cúng hết , con còn tâm trí nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó .”

 

Trong thời gian Lục Kim An xảy chuyện, bà vốn phiền lòng, cộng thêm Tả Nam Phúc, ông già c.h.ế.t tiệt đó, cho thuê giúp việc. Cả một bàn lớn cơm Tất niên , đều do một tay bà và Tô Kiều lo liệu. Điều khiến một luôn sống trong nhung lụa như bà còn giữ vẻ dịu dàng, ưu nhã như nữa.

 

Tô Kiều sụ mặt xuống, chút gì là vui vẻ ngày Tết. Dạo chỉ Kim An, mà ngay cả ba chồng cũng đối xử với Ngải Tiểu Thanh hết sức ân cần. Còn thì giống như giúp việc nhà họ thuê về để hầu hạ. Quan trọng nhất là, con tiện nhân Ngải Tiểu Thanh còn thường xuyên ngấm ngầm khiêu khích . Không giả vờ tay tiện, bắt cô rót , thì cũng là bắt buộc dây giày. Trùng hợp là, cả Lục Kim An, Lục Nhã Tri và Tả Thượng Đảng đều coi đó là chuyện đương nhiên, luôn mồm " là khách".

 

Sớm nén một bụng tức, bây giờ là 30 Tết, cả gia đình thì chỉ trỏ, trông chờ hầu hạ. Nếu chỉ nhà thì thôi , đằng còn hầu hạ cả con tiện nhân Ngải Tiểu Thanh ? Nằm mơ !

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tô Kiều chớp chớp mắt, nước mắt lập tức lưng tròng. “Mẹ, con chỉ hỏi một câu là Tết nhất đồng chí Ngải về nhà, dùng cái giọng điệu đó? Mẹ gì bất mãn với con, cứ thẳng với con, việc gì trút giận lên con như .”

 

Nói xong, đợi Lục Nhã Tri kịp phản ứng, cô che miệng "ô ô" , chạy ngoài. “Này, , Kiều Kiều ~” “Con đấy? Quay đây ~” Lục Nhã Tri đống nguyên liệu nấu ăn bừa bãi đất, Tô Kiều hiểu chạy mất, vẻ mặt ngơ ngác. Mấy trong phòng khách cũng , “Sao ?”

 

Ngoài cửa, Tô Kiều như biến thành khác, nước mắt lập tức khô sạch. Một lũ hổ, còn tưởng tao về hầu hạ chúng mày ? Về quỳ lạy linh cữu các thì còn !

 

 

Loading...