Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 412: Gậy ông đập lưng ông

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:20
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương Tiểu Phân bĩu môi, “Tao mà chịu thiệt ? Quần áo tao ướt, tao tay vứt thẳng lên giường bà luôn. Tao bảo chỗ phơi, chăn đệm của bà dày, hút nước .”

 

“Còn canh gà , tao vờ như thấy, bưng luôn bát của Răng Sún lên ăn. Bà tao thích ăn gì ? Được! Tao liệt kê bốn năm tờ danh sách những món tao thích ăn, dán một tờ ở đầu giường bà , một tờ ngoài phòng khách, một tờ ở cửa bếp... Tao còn sợ bà giả vờ hiểu, bọn nhỏ học về, tao bắt xếp hàng cho bà nội , đứa nào tao đ.á.n.h đứa đó.”

 

“Hắc! Bà già đó cứ thích khoe khoang hồi xưa ăn khổ, tao thích, nên tao tranh với bà , nhường bà ăn hết. Bà chọc tức tao, nhưng ngược tao chọc cho tức điên. Chỉ thằng Răng Sún, nó cứ thấy tao kiếm chuyện, bảo đấy là chuyện vặt vãnh. Rốt cuộc thì cái lợi ích của thằng ngốc đó xâm phạm .”

 

Tô An bật . “Dì út, việc gì khó . Dì về 93 còn gì, tình cảnh của dì ở nhà chồng thế nào, dì cứ để dượng nếm thử một chút là mà.”

 

Vương Tiểu Phân sáng mắt lên, “Ý mày là ?”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tô An vẫy tay gọi Tô Bình, “Mợ trong lán còn nhiều tỏi với củ cải, bảo dượng mang về một ít . Chiều nay lúc dượng với đồng, dì cứ thẳng chân đá dượng ngã xuống ruộng. Nhớ kỹ, cho rõ, chỗ nào bùn thì nhằm đấy mà đá.” “Sau đó dì út , chúng sẽ thế ...”

 

Chạng vạng, cả lấm lem bùn đất, Vương Tiểu Phân, Tô Bình, Răng Sún và cả Vương Vĩnh Chính cùng trở về. Mọi bốn “bức tượng đất” mà sững sờ.

 

Tô An vẻ mặt phức tạp về phía Tô Bình. Anh, em bảo đá dượng út, chứ bảo mấy cùng lăn lộn trong vũng bùn . Tô Bình vẻ mặt chột cúi đầu, còn cẩn thận liếc trộm sắc mặt Tô An. Biểu cảm gọi là vô tội hết mức.

 

Vương Tiểu Thúy cả nhóm, bực bội , “Làm cái trò gì , trời lạnh thế mà để thành nông nỗi ? Thường Thường với Tiểu Phân thì thôi , Răng Sún với Vĩnh Chính cũng lấm lem hết thế? Xem các kìa, tóc tai dính đầy bùn.”

 

Vương Vĩnh Chính bực bội lườm Tô Bình một cái, “Cô hỏi Thường Thường . bảo nó đừng , nó cứ đòi theo. Người nó to như hộ pháp, bờ ruộng thì bé tí, thế là giẫm sập bờ ruộng, Răng Sún ngã lộn cổ xuống vũng bùn.” “ với Tiểu Phân đang định mỗi một tay kéo Răng Sún lên, kết quả nó từ trời giáng xuống, một chiêu ‘Thái Sơn áp đỉnh’, đè cả ba chúng ngã dúi dụi xuống hố. Cha ơi, cái m.ô.n.g đó của nó, suýt nữa thì đè c.h.ế.t cả ba chúng trong vũng bùn.”

 

Lý Ngọc Lan thấy Tô Bình cúi đầu mặc cho Vương Vĩnh Chính mắng, liền cà nhắc cầm cây chổi . “Làm gì đấy? Dám bắt nạt Thường Thường của ngay mặt ? Đồ vô dụng, cả ba đều Thường Thường của đè bẹp, mà còn mặt mũi nó.” Sau khi dọa cho Vương Vĩnh Chính dám hó hé, Lý Ngọc Lan lúc mới dắt Tô Bình nhà. “Đi, Thường Thường, đây với bà, bà pha nước ấm cho cháu tắm rửa.”

 

Vương Vĩnh Chính hạ giọng than thở với Răng Sún, “Cậu xem vợ kìa, một câu cũng .” “Sao ? Nếu đào lên, chôn c.h.ế.t ngạt bùn .” Răng Sún mặt cảm xúc liếc Vương Vĩnh Chính, “Còn là đào lên ? Chẳng lúc ngã, lấy điểm tựa ấn chìm nghỉm xuống còn gì?”

 

Mấy nhà, Lý Ngọc Lan múc nước ấm cho Tô Bình. Vương Vĩnh Chính và Tiểu Phân vội vàng mỗi cầm một cái chậu chạy tới hứng. Lý Ngọc Lan múc cho hai mấy gáo nước, Răng Sún thấy cũng vội vớ cái xô chạy tới. Lý Ngọc Lan quẳng cái gáo , bưng chậu nước hầu hạ Tô Bình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-412-gay-ong-dap-lung-ong.html.]

Răng Sún đầu Lý Ngọc Lan, Vương Tiểu Phân đang lo cho bản , đành tự nhặt gáo lên múc nước. Vừa , trong nồi gì còn nước ấm. Nhìn sang Vương Vĩnh Chính và Tiểu Phân, mỗi một chậu đầy. Múc nhiều thế? Mẹ vợ quên ? Cũng chừa cho một ít.

 

Anh há miệng gọi, “Tiểu Phân, Tiểu Phân, hết nước ấm .” Vương Tiểu Phân đầu cũng ngoảnh , “Hết thì tự mà đun.” Răng Sún mím môi, thấy mấy bình phích tủ, chạy tới nhấc thử, đầy ắp.

 

Trời lạnh buốt, cũng chẳng bận tâm nhiều, vội vàng dốc hết nước nóng trong hai bình phích . Thấy Trương Song Song đang chằm chằm, theo bản năng giải thích, “ dùng , lát nữa đun .” Những khác lau xong, vội vã vây quanh bếp lò sưởi ấm. Răng Sún tắm rửa xong, áo khoác, vội vàng xách nước đổ nồi đun.

 

Chờ khi hai bình phích đổ đầy nước, Vương Tiểu Phân và Vương Vĩnh Chính bọn họ uống . Anh đang chuẩn sáp , đột nhiên phát hiện cái khăn mặt dính đầy đất đỏ của vẫn còn vứt ở cửa. Nhìn khăn của Vương Tiểu Phân, Vương Vĩnh Chính và Tô Bình, giặt sạch sẽ treo lên . “Tiểu Phân, em giặt khăn của ?” Vương Tiểu Phân đáp, “À, giặt đấy, chắc để ý, tự giặt treo lên .”

 

Răng Sún nghi ngờ Lý Ngọc Lan, trong đầu tua tất cả những chuyện liên quan đến nhà vợ trong suốt thời gian qua. Mình hình như gì sai? Sao cứ cảm giác vợ đang nhắm nhỉ?

 

Cảm giác đến bữa tối càng thêm mãnh liệt. Mọi yên vị, phát hiện bát đũa của . Sững sờ, thấy ai đoái hoài, đành tự dậy lấy bát đũa. Miệng còn lẩm bẩm, “Ai dọn bát đũa thế nhỉ? Sao thiếu mất một ?” Không ai thèm trả lời.

 

Hấp một bát lạp xưởng và gà lớn, Lý Ngọc Lan gắp cho mỗi một vòng, đến lượt thì bà rụt đũa , “Ôi chao Gia Bảo, cũng con thích ăn gì. Con thích ăn gì thì tự gắp nhé.” Chu Gia Bảo cái đĩa chỉ còn trơ một cái đầu gà, một cái cằm gà, và mấy miếng da cổ gà, trong lòng nghẹn khuất thể tả. Mẹ kiếp, con gà đó là do chính tay bắt đấy! Bà xem, gắp cho mỗi nhiều như , thì ăn cái gì? Lạp xưởng một miếng cũng chừa. Còn bảo tự gắp, gắp cái lông chim ?

 

Một bữa cơm tối khiến Răng Sún ăn mà như nuốt cục tức. Ăn xong, thấy ai để ý đến , sân hút thuốc. Đang lúc thẫn thờ "tự kỷ", thì phát hiện quần áo giặt lúc chiều đều phơi lên, duy chỉ bộ đồ của vứt vo viên trong cái sọt bên cạnh. Nhìn quần áo đang nhỏ nước sào, đống quần áo vo tròn trong sọt, thái dương Chu Gia Bảo giật liên hồi.

 

Không thể nhịn nữa, đùng đùng nhà, “Tiểu Phân, em đây một lát.” Vương Tiểu Phân vẻ mặt khó hiểu. Chu Gia Bảo gằn giọng, “Em đây, chuyện hỏi em.” “Làm gì?”, Vương Tiểu Phân mất kiên nhẫn . Chu Gia Bảo chỉ cái sọt đất, “Quần áo ai phơi đấy?” “À, em.”

 

“Tiểu Phân, đắc tội gì với em ? Sao cứ cảm thấy em đang cố tình nhắm thế? Bà hài lòng chỗ nào, cứ thẳng với , việc gì chơi cái trò âm dương quái khí, mờ ám lưng thế?” “Em xem, em xem, cố tình bỏ quần áo của phơi. Chiều đun nước ấm cũng thế, bà rõ ràng nước, mà thèm chừa. Lúc giặt khăn mặt, ai cũng giặt, chỉ giặt của . Còn ăn cơm @#@$#%$^&%^$”

 

Vương Tiểu Phân bình tĩnh Chu Gia Bảo nghiến răng nghiến lợi, mặt nghẹn như con cóc táo bón. Chờ Chu Gia Bảo xong, Vương Tiểu Phân liền học y chang cái giọng điệu của , đem những lời từng trả :

 

“Em thấy chính là rảnh rỗi sinh nông nổi, ăn no rửng mỡ. Cái chuyện bé như con kiến mà cũng to. Anh nhất định cho nhà cửa gà bay ch.ó sủa mới cam tâm ? Mẹ em già , lẽ bà quên mất thì ? Với , bà quên thì tự phơi ? Anh tay ? Anh bao nhiêu tuổi ? Đồ ăn tự gắp ? Anh cái bộ dạng bụng hẹp hòi của bây giờ @#¥¥%%……¥&¥%¥#”

 

Chu Gia Bảo những lời quen thuộc đó, cả đờ đẫn tại chỗ, như thể ai đó giáng một cây búa đầu, não tê liệt .

 

 

Loading...