Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 410: Tình bà cháu quấn quýt
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:18
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Trường Nghĩa chính là (em họ bà) mà lúc Tô An Trần Đông hãm hại, xông khu thanh niên trí thức cứu cô đầu tiên. Hai nhà quan hệ cũng tệ, vì chuyện của Tô An, qua nhiều hơn, hai nhà càng thêm thiết. Lần khi Vương Vĩnh Chính , cũng nhờ vả nhà ông . Trong nhà thỉnh thoảng thiếu thứ gì, đều là Vương Trường Nghĩa lúc đ.á.n.h xe bò chợ phiên, tiện tay mang về giúp.
Lưu Hiểu Mai và Vương Tiểu Thúy xách đồ đạc về nhà . Mở cửa xem, thứ đều dọn dẹp sạch sẽ, thể thấy Trương Song Song dụng tâm. Cất đồ đạc, thu dọn một lát, Vương Tiểu Thúy và Lưu Hiểu Mai đều nhà Vương Vĩnh Chính để giúp đỡ.
Bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt. G.i.ế.c gà, g.i.ế.c vịt, còn hấp lạp xưởng, nấu thịt. Bày hai bàn lớn. Trẻ con thì gắp thức ăn, bên cạnh hoặc chạy bếp vây quanh bếp lò mà ăn. Đàn ông một bàn nâng ly cạn chén, vẻ mặt nghiêm túc lắng Vương Vĩnh Chính và Vương Vĩnh Thuận kể những chuyện thú vị và những gì họ thấy ở thành phố. khi hỏi kiếm bao nhiêu tiền, hai em đều lảng , chỉ bảo là khá hơn ở nhà ruộng một chút.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bàn của phụ nữ bên cũng cúi đầu ríu rít trò chuyện. Lý Ngọc Lan âu yếm Tô Bình, thỉnh thoảng xoa đầu , gắp cho một miếng lạp xưởng. Tô Bình ăn ngon lành, cũng quên gắp từ trong nồi những thứ như tim gà, lòng gà, những món dễ nhai, dễ tiêu hóa cho bà ngoại.
“Bà ngoại, bà cũng ăn .”, Tô Bình mắt cong cong, rạng rỡ. Lý Ngọc Lan khuôn mặt tươi ngây thơ của , trái tim mềm nhũn. “Thường Thường , ở thành phố ? Sư phụ dữ ? Có ai bắt nạt con ?”, bà cầm lấy tay trái của Tô Bình xoa nhẹ.
Bàn tay thật lớn, còn to hơn cả tay bà. Lòng bàn tay chai sạn, nhưng so với bàn tay nứt nẻ, bong tróc da của năm ngoái thì hơn nhiều. Tô Bình là một đứa trẻ ngoan, bà hỏi gì cũng đáp nấy, câu nào cũng trả lời, “Tốt lắm ạ. Sư phụ dữ, đối với con lắm. Khách đặt tiệc cưới, đồ ăn thừa với trứng gà luộc đường đỏ, sư phụ còn chia cho con, bảo con mang về nhà.” “Bà ngoại, ai bắt nạt con . Lão gia Thái với lão gia La thường xuyên đến nhà hàng thăm con. Bọn họ đều lão gia Thái với lão gia La quý con, nên dám bắt nạt con. Hơn nữa sư phụ cũng che chở con.”
Lý Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Lão gia Thái với lão gia La là ai ?” Tô Bình nhai lòng mề , “Lão gia Thái là bố vợ của sư phụ. Lão gia La còn lợi hại hơn, lão gia Thái cũng lời ông . Bọn họ đều quý An An, nên cũng chăm sóc con.” Lý Ngọc Lan nhất thời cũng hiểu rõ, nhưng bà , Thường Thường hiện tại đang sống . “Vậy là , là . Con theo sư phụ học nghề cho giỏi, cái nghề trong tay, thì lo gì nữa. Bà ngoại từ nhỏ , con lớn lên nhất định sẽ tiền đồ.”
Tô Bình bà ngoại khen một trận, trong lòng sướng rơn. “Bà ngoại, năm nay con tăng lương bốn , bây giờ mỗi tháng 31 đồng. Con còn nấu ăn nữa. Lần An An với Tả bọn họ đến quán ăn, chính là con bếp đấy, bọn họ đều khen ngon.” “Tiền của con tiêu hết, con chia cho bà một ít. Bà thích ăn gì, lúc chợ phiên, thì nhờ mang về giúp. Sáng nay gánh thịt đến bán , bà mua thịt mà ăn.” “ , ngày mai con nấu cơm cho bà ăn. Con nấu món thịt trắng luộc cho bà, nấu thật mềm, thơm ngậy. Răng bà , nhất định sẽ thích ăn.”
Nụ mặt Lý Ngọc Lan hề tắt. Bà đứa cháu ngoại cao khỏe mắt, thế nào cũng thấy đủ. Bà hạ giọng , “Bà cũng giấu đồ ăn ngon cho con với An An đấy, lát nữa bà đưa cho.”
Một bữa cơm kết thúc, bàn đàn ông ai cũng uống quá chén. Lưu Hiểu Mai dìu Vương Vĩnh Thuận về nhà. Vương Tiểu Thúy bảo bọn nhỏ về nhà nấu nước, còn thì ở giúp Trương Song Song dọn dẹp. Trương Song Song hôm nay mệt cả ngày, lúc bất giác đưa tay lên đỡ eo. Nhậm San vội , “Mợ út, mợ nghỉ ngơi , để thím con dọn, con rửa bát.” “Chị An An, chị với về tắm rửa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-410-tinh-ba-chau-quan-quyt.html.]
Tô An trai và bà ngoại, một cái đầu to một cái đầu nhỏ, đang ghé nỡ rời, vội , “Không cần hai , chị về đun nước là , để ở chuyện với bà ngoại một lúc.” Tô Bình đầu , “An An, bên ngoài trời tối, em sợ ?” Tô An lắc đầu, “Anh, em lớn , đèn pin đây, em sợ tối.”
Trên tàu hỏa mùi hôi hám dễ chịu chút nào. Đi một chặng đường về, chỉ quần áo, mà tóc tai cũng mùi khó ngửi. Người trong nhà đều ưa sạch sẽ, nếu tắm rửa gội đầu, tối ngủ chăn đệm cũng sẽ ám mùi. Buổi chiều Tô Bình mấy chuyến, đổ đầy nước cái lu lớn trữ nước trong nhà.
Tô An về nhà đun nước. Vừa tắm xong, đang lấy máy sấy tóc chuẩn sấy, Vương Tiểu Thúy và Nhậm San liền nhà. “Mẹ, nước chắc nóng đấy, hai xem ai tắm .” Vương Tiểu Thúy thở hắt một , “San San tắm . Mệt mỏi cả ngày, tối qua còn ngủ ngon. Tắm xong hai đứa nghỉ ngơi sớm .” Nhậm San cũng nhường nhịn, lập tức tìm quần áo.
Vương Tiểu Thúy kéo Tô An hóng chuyện, “Trần Thư Danh với con mụ Trần Gia Hoa đúng là gặp may mắn thật.” Tô An hiểu, “Sao ạ?” Vương Tiểu Thúy vẻ mặt xúi quẩy, “Mẹ bà mợ Ái Anh của con , con Cát Tây Thúy thai . Nó hơn bốn mươi tuổi . Con xem, cái loại nhà thiếu đạo đức như , vẫn còn vận may chứ?” “Mụ Trần Gia Hoa với thằng Trần Đông bao nhiêu chuyện thất đức, đừng mà đẻ thêm một đứa yêu tinh hại nữa.”
Nếu đời Vương Tiểu Thúy hận ai nhất, thì Trần Gia Hoa và Tô Kiến Quân đồng hạng nhất. Thường Thường của bà, một đứa trẻ như , con súc sinh Trần Gia Hoa đó hại thảm, đến bây giờ tuổi , còn chuyện nam nữ. Nếu , bà đến tuổi bế cháu nội cháu ngoại .
Tô An tâm thái thoáng, “Thôi , đừng nghĩ nhiều quá. Sắp Tết đến nơi , đừng tự bực mà sinh bệnh.” “Cứ cái gia phong độc ác với cái gen nhà đó, đẻ cũng chẳng thứ gì . Đứa nhỏ mà dạy , chỉ hại ngoài, mà còn thể hại chính nhà nó chứ.” Vương Tiểu Thúy lúc mới dễ chịu hơn.
Ngày 26 tháng Chạp, Vương Tuyên Anh bọc một đứa trẻ kín mít trở về. Cô sinh một đứa con trai, hơn hai tháng. Lưu Hiểu Mai cũng giống những khác, xúm tranh xem cháu ngoại, mà kéo Vương Tuyên Anh quan sát từ xuống . Thấy cô khỏe mạnh, còn béo một vòng, lúc mới hài lòng sang nựng cháu ngoại.
Buổi chiều, Vương Tiểu Phân và Chu Gia Bảo (Răng Sún) dắt theo một đàn con trở về, còn xách theo cả túi hành lý. Vương Tiểu Phân ném túi hành lý xuống, “Lần chúng tính ở 93 vài ngày.” Vương Tiểu Thúy lén đ.á.n.h giá sắc mặt của Chu Gia Bảo và Vương Tiểu Phân, liếc Trương Song Song một cái. Thấp giọng , “Sao thế nhỉ? Trông như cãi ? Mà chị thấy hình như là Tiểu Phân đơn phương giận dỗi, thằng Răng Sún cứ dỗ dành suốt.”
Trương Song Song điểm kinh ngạc, “Không thể nào? Tiểu Phân mà cũng giận dỗi ? Thường ngày là nó chọc tức c.h.ế.t . Chị đừng quên, bao nhiêu năm nay nó ‘một chọi sáu’ (chăm 6 đứa con) mà thua bao giờ .”