Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 404: Đi "vô tình" gặp phú bà
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:59:12
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tả Tĩnh Hoan chút nỡ. Nàng và Tô An ở cạnh , tuổi tác cũng xấp xỉ, mấy tháng nay thiết như chị em. “Tận rằm luôn , lâu ? An An, em về sớm chút , mùng một mùng hai đường cũng náo nhiệt mà.” Tô An , “Để xem em thế nào, nếu sớm, cũng thể mùng bảy, mùng tám là em về .”
Tả Tổ Nghênh mặt quỷ với Cương Tử. Cương Tử đỏ mặt cúi đầu ăn cơm. Một màn lọt mắt Sở Thục Ngọc và Tô An, hai . Thợ săn thường xuất hiện bộ dạng của con mồi.
Ăn xong, Tả Tổ Nghênh và Cương Tử quầy thu ngân thanh toán, Tô An ghé sát Sở Thục Ngọc. “Chị Thục Ngọc, chị nghĩ kỹ ?”
Sở Thục Ngọc khẽ, “An An, chị Thục Ngọc của em tuổi mụ 34 . Cho dù sang năm kết hôn sinh con, chờ đến lúc chị cũng 35, gần 36. Đến lúc chị 50 tuổi, con của chị mới 15. Hơn nữa chị cũng thể đảm bảo sẽ thuận lợi m.a.n.g t.h.a.i ngay . Nếu kéo dài thêm hai năm, chờ chị 60 tuổi, con chị chắc hai mươi. Chị thể trì hoãn nữa. Điều kiện bất lợi của chị nó bày đó. Anh trai và chị dâu chị còn đang như hổ rình mồi bên cạnh. Hôn nhân nào mà đầy rẫy chuyện lông gà vỏ tỏi. Muốn tìm điều kiện , chị chắc trị . Ít nhất Triệu Mới Vừa là mà chị thể khống chế .”
Sở Thục Ngọc mỉm , thể thấy là chị hài lòng với Triệu Mới Vừa. Ở tuổi của nàng, tình yêu quan trọng bằng sự thích hợp. Triệu Mới Vừa rõ quá khứ của nàng, hề ngại. Đó là lựa chọn nhất khi chị cân nhắc lợi hại. Vừa , ý, mà cũng chán ghét.
Tô An thở phào, “Chị nghĩ kỹ là . Nếu thật sự cân nhắc ở bên , chị cũng thể thử thích ... Đồng chí Triệu vẫn nhiều ưu điểm, là .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sở Thục Ngọc phì , “Em mới bao lớn mà còn dạy chị ?” “Chị là từng trải, là do chị tự tay chọn, chị nhất định sẽ sống thật .” “Chị loại vì kết hôn mà kết hôn, như đáng thương lắm. Nếu thích hợp, dù điều kiện đến mấy, dù gấp gáp đến mấy, chị cũng sẽ bước bước đó.” “Chị đúng là một đứa con, nhưng nếu sống cả đời với một phù hợp, đó mới là tự hành hạ . Thuận mắt thì chị cưới, chướng mắt thì chị tự sống một . Chị từ chối nếu cơ hội phù hợp, nhưng chị cũng lý trí, nhất định sẽ từ chối phù hợp.”
Tô An hiểu . Chị Thục Ngọc tuy thẳng, nhưng chị phản cảm, nghĩa là thể tiếp thu, thậm chí còn mang theo vài phần hài lòng. Nói cách khác, chị đối với Cương Tử lẽ cũng một hai phần thích. “Chị Thục Ngọc, là em lo bò trắng răng . Chúc phúc cho chị .”
Sau khi Triệu Mới Vừa thanh toán xong, liền đưa Sở Thục Ngọc về tiệm của nàng. Tả Tổ Nghênh hất đầu về phía Tô An và Tả Tĩnh Hoan, “Đứng gì đấy? Về nhà.” “Hai , đợi cùng về.”, Tô An với Tả Tĩnh Hoan. Tả Tĩnh Hoan đầu , “Vậy cũng đợi các bạn cùng.”
Trình Khang từ bên trong , : “Được , trời mùa đông, cũng khách mấy, hôm nay cho Tô Bình tan sớm.” Nói xong, đầu bếp gọi, “Nhóc Tô Bình, thu dọn đồ đạc, tan về nhà.”
Tô An khách khí cảm ơn, bên cạnh chuyện phiếm với Trình Khang. “Sư phụ Trình, mấy ngày nữa các cũng chuẩn nghỉ Tết ?” Trình Khang cầm lấy khăn lông lau tay , “Ngày 23 . Làm xong 23, cúng ông Táo xong là mở cửa nữa, sang năm mùng tám khai trương.” “Bên em thì ?”
Tô An nghĩ nghĩ, “Em cũng 23. Để xem thể nhờ quan hệ mua vé tối 23 , lúc về nhà ăn Tất niên với bà ngoại.” “ lúc vé khó mua lắm, cũng ...” Trình Khang ghé sát Tô An , “Mua vé , em tìm ông Thái nhà em , cháu ngoại gái của ông chính là bán vé ở thành phố A, em nhờ ông giúp một tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-404-di-vo-tinh-gap-phu-ba.html.]
Mắt Tô An sáng lên, “Còn chuyện . Sư phụ Trình, thật sự cảm ơn . Ha ha ha, chờ sang năm em về, nhất định đặt một bàn ở đây, mời các một bữa rượu.” Trình Khang cũng từ chối, “Được, chờ bữa rượu của em.”
Tô Bình tan , đạp xe đạp, Tả Tĩnh Hoan ở yên , Tô An ở thanh ngang phía . Ba đón gió lạnh, ồn ào náo nhiệt rời . Tả Tổ Nghênh hai tay đút túi quần, chiếc xe đạp xa, vẻ mặt buồn bực.
Tả Tĩnh Hoan một tay túm lấy áo khoác Tô Bình, toe toét đầu vẫy tay với Tả Tổ Nghênh, “Đứng gì đấy, chạy , chạy lên, mau đuổi theo bọn ~ Ha ha ha ha ~” Tả Tổ Nghênh đen mặt, “Chạy chạy chạy, chạy cái quái gì. Tao đúng là hâm, còn bên trong chờ chúng mày lâu như . Kết quả chúng mày đều xe đạp. Biết sớm thế , tao sớm , giờ tao về đến nhà.”
Lúc Tả Tổ Nghênh về đến nhà, Tả Tĩnh Hoan rửa mặt đ.á.n.h răng chuẩn ngủ. Nhìn thấy em trai đẩy cửa bước , nàng chút chột . “Không chị bảo mày chạy , chạy cho ấm , còn thể về nhà cùng bọn chị.”, Nhìn ánh mắt oán giận của em trai, Tả Tĩnh Hoan đòn phủ đầu.
Tả Tổ Nghênh một lời, cứ thế mặt cảm xúc Tả Tĩnh Hoan. Tả Tĩnh Hoan ôm áo khoác của , cố ý ngáp một cái thật khoa trương về phòng, “Ai, mệt c.h.ế.t , ngủ thôi, ngủ sớm dậy sớm thể khỏe mạnh.” Trời ạ. Lần đầu tiên cái chuyện bỏ rơi em trai thế , nàng chột quá!
Nằm giường, Tả Tĩnh Hoan vẫn dỏng tai ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy tiếng Tả Tổ Nghênh rửa mặt, rửa chân, đổ nước, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Đang lúc mắt díp chuẩn ngủ, Tả Tổ Nghênh đột nhiên đẩy cửa bước .
Tả Tĩnh Hoan hoảng sợ, vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Tả Tổ Nghênh bên mép giường một lúc, đó nhỏ: “Sao chị gái như chứ, xì ~ thật.” Nói xong, khỏi cửa, về phòng, ngủ.
Tả Tĩnh Hoan câu “Xấu thật” khó hiểu cho trằn trọc ngủ . Lại bò dậy soi gương thoa kem dưỡng da. Càng soi càng lo lắng. Mình thật sự ? Mặt sờ lên thấy thô ráp, xem thể lười biếng, mỗi ngày sớm tối nhớ thoa kem dưỡng da. Tóc khô, đều dựng cả lên, ngày mai trung tâm thương mại mua chai dầu gội . Ai, mũi còn mấy nốt tàn nhang, môi cũng nẻ. Vội vàng bò dậy thoa chút mỡ heo...
Ngày hôm , Tả Tổ Nghênh rời giường, thấy Tả Tĩnh Hoan uể oải, mắt thâm quầng, khóe miệng khẽ giật giật.
Tô An buổi sáng đến tiệm của Sở Thục Ngọc tìm chị . Nàng mua chút quà Tết cho ở 93, lúc Sở Thục Ngọc cũng nhập thêm ít đồ, hai hẹn cùng dạo.
Tả Tĩnh Hoan ngó nghiêng phía Sở Thục Ngọc và Triệu Mới Vừa, “Anh Cương Tử, mỗi thôi ? Không Tổ Nghênh sáng sớm cửa tìm ?” Cương Tử thuận miệng trả lời, “Cậu bận .” Tả Tĩnh Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm, “Khó khăn lắm mới về, bận cái gì chứ? Suốt ngày chạy mất tăm mất dạng.” Cương Tử mím môi. Bận gì ư? Thằng em lẳng lơ của cô đang bận "vô tình" gặp phú bà đấy. Gái hơn 30 tặng cả giang sơn mà.