Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 397: Khát vọng một mái nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:43:23
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tả Tổ Nghênh trở phố Phúc Khánh lúc trời sẩm tối. Trước khi từ Dương Thành trở về, gọi điện thoại về nhà, cho nên Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan đều sẽ về trong hai ngày .
Nghe thấy tiếng xe loảng xoảng bên ngoài, Tả Tĩnh Hoan kéo tấm rèm cửa dày, thò đầu xem. “Mẹ~, hình như là Tổ Nghênh trở .”
Phía truyền đến giọng vui mừng của Hầu Lệ, “Cái gì, trở ? Thằng nhóc thối , một lèo hơn hai tháng, thèm nhớ nhà gì cả, nếu Tết, chừng còn chịu về .”
Tả Tổ Nghênh dẫn theo Cương Tử, xách một cái túi hành lý lớn, vén rèm bước . Hơi lạnh bên ngoài ùa , Tả Tĩnh Hoan rùng một cái. “Anh Cương Tử, hai cuối cùng cũng chịu về , mau đến bên bếp lò sưởi ấm .”
Tả Tổ Nghênh ném túi hành lý xuống đất, hướng về phía Hầu Lệ lớn, “Mẹ xinh , gì ăn ? Con c.h.ế.t đói .”
Hầu Lệ giấu niềm vui mặt, “Lớn tướng mà còn ‘con con’, hai đứa sưởi ấm , sủi cảo đấy, nhân dưa chua miến, nhân hẹ trứng gà, còn nhân thịt, con ăn nhân gì?”
Tả Tổ Nghênh gân cổ lên gào, “Thịt thịt thịt~” Cương Tử cũng khách khí, theo, “Cháu cũng ăn thịt, thím nhiều chút ạ.” “Được , bao no.”
Hầu Lệ bưng một cái rá nhỏ sân chỗ để sủi cảo đông lạnh, trong miệng còn dặn Tả Tĩnh Hoan mau nấu nước.
Tả Tổ Nghênh sưởi ấm một lúc bên bếp lò, cả ngửa đầu vật sô pha. “Ai~, vẫn là ở nhà thoải mái nhất.”
Cương Tử bóng dáng bận rộn của Tả Tĩnh Hoan và Hầu Lệ, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ, “Có nhà thật .”
Tả Tổ Nghênh thấy cảm xúc của xuống, an ủi , “Lúc nãy xe với đùa .”
Cương Tử xoa một phen mặt, ngượng ngùng liếc Tả Tổ Nghênh một cái. “Cái đó, chính là... lúc dạy tán tỉnh....”
Tả Tổ Nghênh lập tức hăng hái, bật dậy, “Nói về tán tỉnh thì đây là dân chuyên nghiệp, cho , tiên tìm hiểu rõ tình hình của cô gái, đó dùng thứ mà cô để hấp dẫn cô .”
“Ví dụ, cái loại gia giáo cực kỳ nghiêm, cha kiểm soát ngoan ngoãn, liền dẫn cô nổi loạn. Cậu theo đuổi cái loại cả đời thuận lợi, điều kiện gia đình cưng chiều như công chúa, càng ‘ngược’ cô , cô càng yêu . Theo đuổi cái loại đơn thuần ngây thơ, liền tạo cho cô một giấc mộng tình yêu mỹ. Cái loại gia đình khiếm khuyết, liền dùng những chi tiết nhỏ để cho cô ấm áp. Nghèo, liền cho cô tiền.......”
Cương Tử vô cùng nghiêm túc.
Tả Tổ Nghênh bắt đầu phân tích Sở Thục Ngọc cho Cương Tử. “Chị Thục Ngọc là một nữ cường nhân quá khứ, biểu hiện chân thành một chút. Tình hình nhà và chuyện của chị Tiểu Du đây, đề nghị nhất nên rõ với chị . Thường ngày thì, thể hiện nhiều một chút trách nhiệm và sự gánh vác của .”
“ mà Cương Tử, thật, nếu quen, thì quen thật lòng, hướng tới hôn nhân cả đời. Chuyện của chị Tiểu Du, qua thì cho qua, chị Thục Ngọc nợ , cũng nợ chị Tiểu Du. Bằng thì cứ cô độc sống hết quãng đời còn , bán m.á.u nuôi cháu trai . Dù chị cũng giúp chúng nhiều , thể hãm hại !”
Cương Tử gì. Nói thật lòng, đời tiếp xúc với con gái nhiều. Hiện tại đúng là chút hảo cảm với Sở Thục Ngọc, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-397-khat-vong-mot-mai-nha.html.]
Hắn thường ngày cùng Tả Tổ Nghênh bôn ba bên ngoài thì , nhưng những lúc lễ Tết thế , Tả Tổ Nghênh về nhà, thấy vô cùng cô độc. Hắn một trở cái cửa hàng lạnh như băng, cũng về cái nhà mà ghẻ lạnh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đặc biệt là khi thấy dáng vẻ vui mừng của Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan khi Tả Tổ Nghênh trở về, hai con hưng phấn nấu sủi cảo, cái loại ấm áp gia đình , thật sự khao khát.
Hắn một mái nhà. Trong nhà một phụ nữ thể chờ về. Thấy trời lạnh về nhà, cũng sẽ quan tâm ăn cơm , lạnh .
Sau đó sinh một đứa con của chính . Hắn nhất định sẽ là một cha , cho con cái những điều nhất. Hắn cũng sẽ nỗ lực trở thành một chồng vợ hài lòng.
Trong lòng quả thật vẫn còn Tiểu Du, nhưng và Tiểu Du vĩnh viễn thể. Tuổi cũng lớn, cũng đến lúc lập gia đình .
Có lẽ, cũng nên thử bước về phía một bước......
Ăn xong sủi cảo, Cương Tử xách túi hành lý của , đạp xe đạp của nhà họ Tả về phía cửa hàng mà đang ở tạm. Trở cái "nhà" tạm thời đó, căn phòng trống rỗng, so sánh với sự náo nhiệt của nhà họ Tả, càng thấy cô đơn khó chịu. Hắn cần ngoài dạo, đến nơi náo nhiệt, nơi đông .
Theo bản năng, liền tới khu phố buôn bán sầm uất. Đi tới cửa hàng thời trang của Sở Thục Ngọc. Vừa Tả Tĩnh Hoan , thời gian , buổi tối Sở Thục Ngọc đều sẽ ở trong tiệm.
Triệu Mới Vừa bên ngoài cửa hàng, xuyên qua tấm kính, bóng dáng bận rộn trong tiệm. Hắn lấy hết can đảm bước trong.
“Hoan nghênh quý khách, mời tùy tiện xem, đều là kiểu dáng thịnh hành nhất bên Dương Thành mới về ~” “Ủa? Cương Tử?”
Sở Thục Ngọc ngẩng đầu, mặt lộ ý , “Cậu với Tiểu Tả về ?” “Về lúc nào ? Tới đây, , ~ Mấy hôm Tĩnh Hoan còn than với , hai lâu quá về, thím Hầu cả ngày ở nhà nhắc mãi.”
Sự căng thẳng trong lòng Triệu Mới Vừa những lời hỏi thăm liên tiếp của Sở Thục Ngọc đ.á.n.h tan. Ngữ khí của nàng, giống như những bạn lâu ngày gặp, thiết, tự nhiên.
Hắn cố nặn một nụ với Sở Thục Ngọc, “Chúng hôm nay đến thành phố A. Đây ăn cơm bên nhà thím Hầu xong . Cuối năm , trong nhà lạnh lẽo, cũng mua sắm gì. thấy trời còn sớm nên ngoài dạo, lúc ngang qua cửa tiệm của chị.”
Sở Thục Ngọc chút ngạc nhiên, “Cậu định ăn Tết ở thành phố A ? Cậu về nhà ?” Sở Thục Ngọc theo Tả Tổ Nghênh và Cương Tử xuống Dương Thành, nàng cũng coi như quen với , nhà Triệu Mới Vừa mấy em, cha khỏe mạnh, là ở huyện X.
Cương Tử nghẹn lời, trả lời thế nào. Sở Thục Ngọc dù cũng là ăn, trong lòng đại khái đoán . “Không về nhà ăn Tết thì về. cũng nhiều năm về nhà ăn Tết .”
Triệu Mới Vừa chút nghi hoặc về phía Sở Thục Ngọc. Sở Thục Ngọc xách ấm nước nóng rót cho một ly , giống như một chị gái hiểu chuyện mà khuyên giải:
“Trên đời nhiều thứ thể cưỡng cầu, tình cũng giống như . Có đôi khi cứ quấn lấy , bằng giữ một chút cách.”
“Trước ở nhà ăn Tết, cả nhà đoàn viên. Kết quả là vì , chị dâu vui, đó trai cũng vui. Anh trai vui, cha cũng cao hứng, cuối cùng cả nhà đều vui. Sau liền về ăn Tết nữa. Một ăn Tết thể quạnh quẽ, nhưng ăn gì thì nấy, gắp bao nhiêu thì gắp. cũng cần sắc mặt ai, cần những lời châm chọc chói tai, cần kiêng dè cái , nể nang cái . Mấy năm nay ở bên ngoài ăn chút thành tựu, trong nhà ngược kêu về, nhưng về nữa.”