Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 353: Tìm thấy đồng loại
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:02:45
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngải Tiểu Lan cố gắng đè nén sự hưng phấn đang sục sôi trong huyết quản, men theo con đường nhỏ trong ký ức mà .
Đã nhiều năm như , thứ nơi đây vẫn quen thuộc đến thế.
Nàng yên cửa một căn nhà, lâu nhúc nhích, cho đến khi một giọng vang lên từ phía .
“Khuê nữ, cô tìm ai ?”
Ngải Tiểu Lan đầu , lập tức thẳng về phía .
Phía một bà bác gái vác sọt rau ở phía vẻ mặt vui: “ là đồ bất lịch sự, hỏi cũng thèm trả lời.”
Mùa thu mặt trời dịu nhiều, Nhậm San xách theo thức ăn, ngang qua một sân bóng rổ cũ nát. Bên cạnh bậc thang đá, một bóng dáng quen thuộc thu hút sự chú ý của cô.
Cô bước tới, giật lấy mảnh sứ vỡ từ tay Ngải Tiểu Lan, cánh tay đang rỉ m.á.u của đối phương, lạnh lùng : “Chị Tiểu Lan, chị gì ?”
Ngải Tiểu Lan đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ m.á.u đỏ tươi.
“Cút!”
Nàng gầm lên một tiếng, vươn tay giật mảnh vỡ bát cơm trong tay Nhậm San.
Nhậm San vung tay ném mảnh sứ thật xa, nắm lấy cánh tay Ngải Tiểu Lan: “Chị bình tĩnh, bình tĩnh .”
Ngải Tiểu Lan khó chịu như hàng ngàn con kiến đang bò khắp , nàng co mười ngón tay , sức cào cấu lên chính đôi tay .
Nhậm San liền ôm ghì lấy nàng: “Chị Tiểu Lan, bình tĩnh, bình tĩnh, đều là giả hết! Những gì trong đầu chị, những gì chị cảm nhận đều là giả! Hít sâu, hít sâu nào, , .”
Hàm răng Ngải Tiểu Lan nghiến ken két, run rẩy vì thống khổ. Một lúc lâu , nàng mới bình tĩnh sự trấn an của Nhậm San.
Sau khi tỉnh táo, vết thương cánh tay, nàng như điện giật, vội vàng kéo tay áo xuống che .
Sau đó, nàng cẩn thận ngẩng đầu, thấy trong mắt Nhậm San hề cái như đang quái vật, nàng nhẹ giọng hỏi: “Em, em sợ ?”
Nhậm San lắc lắc đầu: “Không sợ, bởi vì em cũng từng trải nghiệm gần giống như chị. em chỉ một thôi.”
“Đó là khi em ăn thịt Tiểu Hoa, em thường xuyên gặp ác mộng đến tỉnh giấc. Em khó chịu, đau khổ, áy náy.”
“Em cũng cầm đá mài thịt , như da thịt đau, thì tim sẽ đau nữa. chỉ một đó thôi, về em nghĩ thông suốt nên nữa.”
“Em như , những kẻ hại em cũng chẳng chịu bất cứ tổn thương nào, mà chỉ hại chính . Tiểu Hoa cũng sẽ em như , nó nhất định em sống thật , nếu nó chẳng đội cả vũng m.á.u về cứu em.”
“Chị Tiểu Lan, chị lớn hơn em, chị nhất định cũng !”
Đây là thứ ba Nhậm San gặp Ngải Tiểu Lan ở đây. Lần đầu tiên, cô nhận đây là chị gái bụng mà cô gặp ở cửa hàng của chị Thục Ngọc, nên chào hỏi nàng.
Lần thứ hai, hai cũng trò chuyện vài câu.
Đây là thứ ba.
Ngải Tiểu Lan ngơ ngác Nhậm San: “Em... em , em hiểu cảm giác của chị?”
Nhậm San gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngải Tiểu Lan: “Vâng, em hiểu.”
Ngải Tiểu Lan giống như một con sói cô độc lạc đường thợ săn vây bắt, mang theo thể vỡ nát sắp thể kiên trì nổi, thì đột nhiên gặp đồng loại của .
Nàng ôm chặt lấy Nhậm San, cô xua cái giá lạnh . Nàng là một kẻ dị loại, nàng cách nào những điều đó, nhưng Nhậm San đều hiểu, Nhậm San nhất định đều hiểu.
Ngải Tiểu Lan nặng ngót 120 cân, ôm Nhậm San chỉ hơn 60 cân, giống như lớn ôm một đứa trẻ. Nhậm San như một , vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng Ngải Tiểu Lan để trấn an nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-353-tim-thay-dong-loai.html.]
Vết m.á.u trong mắt Ngải Tiểu Lan dần tan , nàng cũng dần bình tĩnh trở .
Không hiểu , nàng tin tưởng cô bé . Nàng ngay cả cũng tin tưởng, nhưng cảm giác an tâm khó hiểu đối với Nhậm San.
Nhậm San hỏi, nàng cũng .
Nhậm San thể hỏi, nếu thể , Ngải Tiểu Lan đến nông nỗi .
Bây giờ cô thể , vì chuyện của cô qua . Nếu Ngải Tiểu Lan thể , thì chắc chắn nàng cũng chịu đựng .
Sau hôm đó, Ngải Tiểu Lan việc gì liền sẽ đến cái sân bóng rổ rách nát một lúc. Nhậm San thường xuyên mua thức ăn ngang qua, nếu thời gian gấp gáp, hai cũng sẽ xuống trò chuyện vài câu.
Nhậm San hề tò mò, tìm hiểu, cũng dò hỏi bất cứ điều gì về Ngải Tiểu Lan.
Cô chỉ kể cho Ngải Tiểu Lan về thế giới mà cô trong sách, về sự phồn hoa ở phương Nam, về những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, ảo tưởng về cuộc sống , trò chuyện về khí hậu và văn hóa Nam Bắc.
Mỗi trò chuyện với Nhậm San xong, Ngải Tiểu Lan thêm một phần hy vọng tương lai mờ mịt của . Đôi mắt c.h.ế.t lặng của nàng dần dần ánh lên một tia mong chờ mỏng manh.
Đáng tiếc, sự bình yên nhanh phá vỡ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Từ khi Ngải Tiểu Lan về nhà, địa vị của Ngải Tiểu Thanh trong nhà tụt dốc phanh.
Không chỉ thái độ của Trần A Như đối với cô đổi trời long đất lở, mà ngay cả sự chú ý của Ngải Thừa Bằng cũng từ cô chuyển sang Ngải Tiểu Lan.
Thời gian đầu, Trần Lương còn bênh vực cô , nhưng từ khi nhường phòng cho Ngải Tiểu Thanh, còn bản thì ở phòng khách mấy ngày, thái độ của đối với Ngải Tiểu Lan cũng dịu nhiều.
Về cơ bản, mỗi cô chuẩn kiếm chuyện, Ngải Tiểu Lan còn kịp đáp trả, Trần A Như đè cô xuống.
Từ khi cô bước cái nhà , cô chính là tiểu công chúa trong nhà, là bảo bối của .
Mà bây giờ...
Sự chênh lệch to lớn khiến cô ghen tị phát điên, nhưng thể gì .
Hôm nay, Ngải Tiểu Thanh nén một bụng tức, ngẩn uống nước ngọt ở một quán gốc cây hòe lớn, Lục Kim An ngang qua liền thấy.
Khoảng thời gian bận rộn kết hôn, đó bắt đầu tiếp quản công việc của cha, chuyện phiền lòng trong nhà hết cái đến cái khác xảy , cũng thời gian tìm Ngải Tiểu Thanh.
Ngải Tiểu Thanh là phụ nữ thứ hai trái tim , trong lòng , cô còn sức nặng hơn cả Tô Kiều.
Lúc thấy cô cầm chai nước ngọt, c.ắ.n ống hút ngẩn , ánh nắng màu vàng cam xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh của đối phương, khiến cả cô như khoác lên một tầng vẻ huyền bí.
Lục Kim An bất giác đến ngây .
Không chút do dự, lập tức qua, xuống mặt Ngải Tiểu Thanh.
“Tiểu Thanh, em ở đây một ?”
Ngải Tiểu Thanh ngẩng đầu thấy là Lục Kim An, trong mắt lóe lên một tia vui sướng, nhưng nhanh bĩu môi: “Anh tới đây gì?”
Lục Kim An liếc mắt một cái là Ngải Tiểu Thanh tâm trạng , khỏi quan tâm : “Sao ? Ngồi đây một ? Bọn họ chọc em tức giận ?”
Được thích quan tâm, Ngải Tiểu Thanh vốn đang tủi lập tức đỏ hoe vành mắt.
“Ai cần lo, kết hôn còn gì? Mau tránh xa em một chút, lỡ thấy, sinh hiểu lầm.”
Lục Kim An đau lòng thôi, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngải Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, nỗi khổ riêng mà!”