Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 347: Chiến thuật vòng vo
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:02:39
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan Tả Tổ Nghênh dặn dò "di ngôn" với vẻ mặt nặng nề, sợ đến mức bật dậy ngay tại chỗ.
“Thằng… thằng nhóc thối, chuyện gì thì đàng hoàng, đừng giở cái trò với .” Hầu Lệ vội ném tiền trả cho Tả Tổ Nghênh như thể phỏng tay, lắp bắp .
“ đúng! Mẹ con ngày thường quản con nghiêm một chút, nhưng là vì thương con. Nếu con gặp khó khăn gì gây họa gì, cứ với bọn chị... cả nhà cùng nghĩ cách.”
Tả Tổ Nghênh thở dài, ngẩng đầu trời, vẻ thâm trầm, vẻ u buồn.
“Con cái nhà ... Mẹ , dù chuyện gì cũng mắng con, đ.á.n.h con. Con… con là g.i.ế.c đấy chứ?”
Tả Tổ Nghênh mím môi, im lặng lắc đầu.
Hầu Lệ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần nhà nước xử bắn, những chuyện khác chắc đều chuyện lớn.
Tả Tĩnh Hoan tiến lên, kéo Tả Tổ Nghênh : “Em… em là mắc bệnh nan y đấy chứ? Ung thư ?”
“Chỗ nào? Đau ở ? Khó chịu chỗ nào? Có... khó chữa lắm ?”
Tả Tổ Nghênh dùng sức lắm mới nhịn : “Đại Mỹ Lệ, Lão Nhị, hai đừng đoán mò nữa. Con phạm pháp, cũng mắc bệnh.”
Vừa dứt lời, hai nắm đ.ấ.m đồng thời giáng xuống Tả Tổ Nghênh.
“Tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ đắn nhà mày, tao sợ c.h.ế.t khiếp.”
“Này thì dọa ! Sau còn dám dọa nữa !”
Tả Tổ Nghênh ngả , đầu hai với vẻ mặt đầy lưu luyến, trong mắt thậm chí còn rơm rớm một tầng sương mờ.
“Đừng đánh, con sắp c.h.ế.t .”
Cả hai lập tức cứng đờ, nắm đ.ấ.m đang giơ lên cũng dừng giữa trung.
Thấy Tả Tổ Nghênh mặt cảm xúc, giống như đang đùa, tim của hai con thót lên.
“Phỉ phỉ phỉ! Trẻ con bậy. Con chuyện gì thì thẳng, đừng lúc thế lúc thế , năng lung tung.”
Tính tình Tả Tổ Nghênh vốn nhảy nhót, hiếm khi mới yên tĩnh thế , khiến Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan đều cảm thấy quen.
Hắn cũng tự , với cái tính cà chớn từ đến nay, dù gì, Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan cũng chắc tin.
Vì , quyết định dùng "chiến thuật vòng vo", để Đại Mỹ Lệ và Lão Nhị tự phát hiện điều gì đó, hoặc tự liên tưởng đến điều gì đó.
“Mẹ, g.i.ế.c con!” Tả Tổ Nghênh với giọng vô cùng kiên định.
“Con con gì, hai cũng thể nghĩ là con đang nhăng cuội. con lấy mạng sống của đùa . Nếu con liều mạng, chừng bây... giờ con toi .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-347-chien-thuat-vong-vo.html.]
Tả Tổ Nghênh vén áo lên cho Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan xem vết thương . Có nhiều vết thương là do lúc lấy hàng ở phía Nam, còn những vết thương do hai giao đấu với Lục Kim An gây .
Sắc mặt Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan dần trở nên nặng nề.
“Rốt cuộc là ? Con rõ cho bọn . Không con theo bố lên thành phố A ? Có con vô tình đắc tội với ai ?”
Tả Tổ Nghênh lắc đầu: “Con đắc tội ai cả. Từ lúc theo bố lên thành phố, con cảm thấy g.i.ế.c con. Con nghi là kẻ thù trong ăn của bố.”
“Cuối tuần , con ba xách gậy sắt đuổi đánh. Họ cứ luôn mồm phế con, cái gì mà thứ của nhà họ Tả đều là của bọn họ... Cương Tử vì cứu con mà thương. Đợi con chạy thoát tìm bố thì tìm thấy ông . Ngay tối hôm đó, kẻ khóa trái cửa phòng, thiêu c.h.ế.t con.”
“A ~” Mặt Hầu Lệ và Tả Tĩnh Hoan đều dọa cho tái mét.
“Con chứ? Có ? Trời đ.á.n.h thánh đ.â.m mà, thể tay với trẻ con như …” Hầu Lệ mắng Tả Tổ Nghênh từ xuống .
Tả Tổ Nghênh lắc đầu: “Chuyện đó còn là gì. Sau đó còn xảy nhiều sự cố. Nếu con may mắn cứu đưa bệnh viện, chừng hai thấy con nữa . Cương Tử vì con mà gãy cả chân, giờ vẫn còn viện.”
“Con cảm thấy như đối phương cứ nhắm c.h.ế.t con .”
Nói , Tả Tổ Nghênh móc từ trong túi một chiếc nhẫn ngọc bội: “Mẹ, xem, nhận thứ ? Đây là của kẻ g.i.ế.c con rơi. Mấy hôm nay con cũng điều tra xem ai thuê du côn lưu manh đối phó con, cũng chút manh mối.”
Hầu Lệ chiếc nhẫn ngọc bội trong tay Tả Tổ Nghênh, lòng chợt thắt : “Thứ ... hình như thấy ở thì ?”
Bà đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn ngọc bội, kỹ hai giây, đồng tử co rụt , hỏi: “Con… con lấy thứ ở ?”
Tả Tổ Nghênh nghiêm túc : “Chính chủ nhân của thứ g.i.ế.c con. Hình như họ Lục, tên Lục Kim An. con quen , con tại g.i.ế.c con. Con tưởng là đối thủ cạnh tranh ăn của bố, nên cho bố . Bố con chắc chắn là hiểu lầm, bảo con đừng nghĩ nhiều.”
“ , của Lục Kim An hình như tên là Lục Nhã Tri.”
Tim Hầu Lệ chấn động mạnh, khuôn mặt lập tức mất hết sắc máu: “Lục Nhã Tri? Tổ Nghênh, lầm chứ? Là Lục Nhã Tri?”
Tả Tổ Nghênh gật đầu: “ ạ, hình như là tên . con căn bản quen họ, con cũng dám chắc là con hề đắc tội với họ, tại họ tay với con. Quan trọng là con bất kỳ bằng chứng nào chứng minh họ hại con, cũng ai tin. con cảm thấy, họ chắc chắn sẽ bỏ qua .”
“Mẹ, chị hai, thời gian con vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngày nào đó đang đường kẻ lao đ.â.m con một nhát. Con thể may mắn mãi . Hai tin cũng , tin cũng đành chịu.”
Tả Tổ Nghênh cúi xuống nhặt tiền đất: “Đây là tiền con kiếm dạo , con đưa hết cho hai . Con những điều là hai chuẩn tâm lý. Con... con sợ ngày nào đó cứ thế mà toi mạng.”
Tả Tĩnh Hoan vội ngắt lời Tả Tổ Nghênh: “Đừng bậy! Nếu những gì em là thật, thì chắc chắn chuyện gì đó mà chúng . Ai g.i.ế.c vô cớ chứ? Chắc chắn vấn đề. Kể cả c.h.ế.t, chúng cũng c.h.ế.t cho minh bạch. Em đừng sợ, còn chị hai đây, chúng cùng tìm cho rõ chuyện .”
“Có chị hai đây, sợ gì chứ! Ai dám động đến em, cứ bước qua xác chị !!!”
“Chị hai xin nghỉ phép ngay đây. Chị cùng em lên thành phố A. Chị xem thử, là ai dám hại . Chúng báo công an bắt !”
Hầu Lệ nắm chặt chiếc nhẫn ngọc bội trong tay, lời nào, đang suy nghĩ gì.
Buổi tối, nhân lúc ngủ, bà một lẻn dậy. Trong lòng hoài nghi, bà xác nhận một chút.