Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 344: Rào trước với anh trai
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:02:36
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lúc đối xử với Thường Thường nhà gì, yêu thương thì thôi, còn tay tra tấn dã man. Bây giờ cử động , thì nhớ thằng cháu trai ?”
“Cái lũ hổ nhà họ Tô , đúng là một nhà chung một cửa. Tức c.h.ế.t mà.”
“Tô Kiến Quân, cái đồ súc sinh c.h.ế.t băm vằm. Bà già đó là sinh , nuôi lớn nó. Tuy bà quan tâm nó bằng Tô Kiến Quốc, nhưng lúc ở 93, Lâm Chiêu Đệ với Tô Kiến Quốc năm nào cũng gửi vật tư với tiền cho nó hai . Sao ông trời giáng sét xuống đ.á.n.h c.h.ế.t nó ?”
Nhậm San Vương Tiểu Thúy c.h.ử.i mắng, mặt cũng lạnh . Cô bé lo lắng hỏi Tô Bình: “Anh, sư phụ la mắng ? Có ảnh hưởng đến công việc của ?”
Cô bé trai thích công việc đến mức nào. Bà cụ vứt đến, thì vứt trả là . ầm ĩ ở chỗ của , sẽ Tô Bình thế nào?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Anh trai cô vốn hoạt ngôn, nếu còn hỏng danh tiếng, sẽ xa lánh, bắt nạt.
Tô Bình nhỏ giọng : “Không ạ. Ông La giải thích cảnh nhà với , sư phụ trách . Chỉ là nhiều khách hàng thấy họ khiêng , tưởng nhà hàng ngộ độc, sư phụ mất nhiều công sức giải thích.”
Giọng Tô Bình chút chùng xuống. Mặc dù trách , nhưng vẫn vui. Cậu gây phiền phức cho .
Tô An hiểu trai đang lo lắng điều gì, cô trấn an: “Anh, đây của . Sư phụ Trình và đều hiểu mà, đừng để trong lòng.”
Tô Bình nhỏ giọng hỏi: “An An, những khách trong tiệm thì tặng rượu và nước bạc hà , nhưng những xem bên ngoài bậy ? Nếu đều hiểu lầm, cho rằng khách ngộ độc ở nhà hàng Vận May Tới, khi nào họ đến nữa ?”
“An An, cảm thấy như thằng ngốc, cứ đó gì. Nếu em và ông La đến, chắc sư phụ tức giận đuổi việc .”
Vương Tiểu Thúy đau lòng thôi, kéo tay Tô Bình: “Ai thế? Thường Thường nhà chúng là tính tình hiền lành, đơn thuần nhất, nhiều âm mưu quỷ kế như Kỷ Thanh Thanh. Thường Thường là đứa trẻ ngoan nhất.”
Tô An im lặng một lát hỏi: “Anh, nhân viên nào khác trong nhà hàng gì ?”
Tô Bình cúi đầu . Hôm nay đúng là hai nhân viên bàn tán, nếu việc kinh doanh của nhà hàng ảnh hưởng thì đó là của .
Tô An thở dài. Anh trai cô quá lương thiện, dễ cảm xúc của khác ảnh hưởng. Có một chuyện, cô "tiêm phòng" cho .
Tô An một nữa nhắc cho trai nhớ những khổ cực mà hai em chịu đựng ở nhà họ Tô suốt mấy năm qua, đồng thời nhấn mạnh sự vô tình của Tô Kiến Quân và sự độc ác của Kỷ Thanh Thanh.
“Anh, họ của chúng , họ là , là kẻ thù hãm hại chúng . Chúng sống sót lớn lên vì họ nương tay, mà là vì chúng kiên cường, mạng lớn. Nếu một ngày họ đột nhiên tỉnh ngộ, bồi thường chúng , gì về tình m.á.u mủ, thì đó chắc chắn là âm mưu gì đó hại chúng .”
“Anh, nếu bên đó lén lút tìm , nhất định cho em, hoặc cho San San và . Đặc biệt là nếu họ tổn hại đến cơ thể , bảo cứu vớt gì đó, cứ giơ nắm đ.ấ.m lên mà đ.ấ.m thẳng mặt chúng nó cho em.”
“Em và mới là nhất của . Chúng đều hy vọng khỏe mạnh. Chúng cần lương thiện. Nếu thương, em và mới là đau khổ, chứ họ sẽ đau khổ vì .”
Nhậm San vội vàng giơ tay: “Còn em nữa, em cũng sẽ đau khổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-344-rao-truoc-voi-anh-trai.html.]
Cô bé tuy tại chị An An những lời , nhưng cô bé chị chắc chắn là lý do.
“Anh, chị An An . Dù bên đó cũng ai cả. Lỡ như họ thấy đơn thuần, thông qua để hại thím và chị An An thì . Cho nên gặp bên đó thì nhất là đường vòng, đừng qua với họ. Bất kể họ ngon ngọt thế nào, chuyện gì, cứ với bọn em.”
“Giống như chuyện hôm nay, nghĩ xem nếu thấy bà cụ đó đáng thương mà mang về, thì đến lúc đó chịu khổ là ai? Chẳng là thím và chị An An . Hơn nữa, bà cụ đó tuổi cao, còn bệnh tật, lỡ mang về mà xảy chuyện gì, nghĩ bên đó bỏ qua cho nhà ?”
Tô Bình liên tục xua tay: “Không , . Anh ý định mang về.”
Nhậm San trấn an: “Bọn em mà. Anh là thật thà nhất. Em chỉ ví dụ cho hiểu, để họ đều là .”
Tô Bình nghiêm túc gật đầu: “An An, . Họ đều là . Nếu họ tìm các em mà lén tìm , chắc chắn là hại , hoặc là thấy ngốc, thông qua để hại các em.”
“An An, lời. Anh thấy họ, sẽ đường vòng. Nếu họ tìm , sẽ cho em.”
Tô An gật đầu: “Còn một điều nữa, bất kể họ dùng lý do gì gọi cùng, đều . Kể cả họ em và xảy chuyện gì, cũng . Họ chắc chắn là đang lừa .”
Tô Bình vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Được, lời.”
Vương Tiểu Thúy sang hỏi Tô An: “Vậy Lâm Chiêu Đệ thì ? Vứt bà đến phòng bảo vệ xưởng đồ hộp ?”
“Lúc còn khỏe thì cái gì cũng nghĩ cho Tô Kiến Quốc. Giờ cử động , thì Tô Kiến Quốc lo. Hắn cũng giống Tô Kiến Quân, hai em chẳng thứ gì .”
“Rõ ràng Lâm Chiêu Đệ đến nhà Tô Kiến Quân, chắc chắn sẽ đối xử . Mới bao lâu chứ, vứt ngoài. Tao thấy cái nhà họ Tô là thối từ gốc .”
Tô An : “Con vốn cũng định vứt đến phòng bảo vệ xưởng đồ hộp. đó đồng chí Tả đưa một ý kiến, đưa đến cho Tô Kiều.”
“Cái gì?” Vương Tiểu Thúy trợn to mắt, cao giọng. “Đưa cho Tô Kiều? Cái nhà chồng giàu của nó á?”
“Tô Kiều cho bà cửa ? Thế thì nhà chồng nó chẳng náo loạn tưng bừng ?” Nghĩ đến chuyện Tô Kiều đây lừa gạt , bắt nạt con , Vương Tiểu Thúy hưng phấn vỗ tay.
“Làm lắm! Ha ha ha! Kỷ Thanh Thanh ném cái của nợ , kết quả rơi trúng đầu con gái . Tao xem bà còn dám mấy chuyện thất đức đó . Nếu ầm ĩ đến mức con gái bà ly hôn, thì đúng là A Di Đà Phật.”
Khóe miệng Tô An giật giật: “Lúc đó con cũng nghĩ . Kỷ Thanh Thanh độc ác thì độc ác thật, nhưng vẫn yêu thương hai đứa con ruột của . Tô Kiều chịu khổ, khi còn bà khó chịu hơn cả chính bà chịu khổ. Bà khó chịu, thì con vui.”
“Hơn nữa, bà thái thái nhà giàu là Bồ Tát sống, nhất định sẽ đè Tô Kiều mà hiếu thảo với Lâm Chiêu Đệ. Để giúp Lâm Chiêu Đệ an hưởng tuổi già, chúng con còn đốt pháo ở khu Long Tường Phủ, tuyên dương lòng của gia đình họ. Còn cổ vũ phản ánh lên tổ dân phố, để tặng cờ khen thưởng, cùng giám sát lòng nhân ái của gia đình họ. Lâm Chiêu Đệ mà thông minh thì cảm ơn chúng đấy.”
Nhậm San phản ứng nhanh nhất: “Chị, em cứ thấy đồng chí Tả đó như thù sâu oán nặng với nhà chồng Tô Kiều ?”