Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 342: Gậy ông đập lưng ông

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:50
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Chiêu Đệ cứ như mà ở nhà họ Lục.

 

Tô Kiều trở về, lúc thấy Lâm Chiêu Đệ ở phòng khách thì vô cùng sửng sốt.

 

“Bà già... Ặc... Bà... ở đây?”

 

Lâm Chiêu Đệ nên lời, cứ thế ngơ ngác Tô Kiều.

 

Tô Kiều chút chột lùi một bước, nhưng nhớ đây là nhà , cô lập tức quanh, tiến lên hạ giọng : “Sao bà đến nhà ? Đây là nơi bà thể đến ? Ai cho bà ?”

 

“Mẹ cho bà đấy.” Lục Nhã Tri từ phía .

 

“Mẹ ~” Tô Kiều như thể lật mặt, lập tức treo lên nụ ngọt ngào.

 

Lục Nhã Tri gật đầu: “Giúp việc Trương dọn dẹp phòng khách gần nhà vệ sinh . Sau bà nội thông gia sẽ ở phòng đó. Vừa con về, bà cụ hình như són , con mau đưa bà rửa ráy .”

 

Trong nhà chỉ một giúp việc Trương theo giờ, mỗi ngày chỉ qua dọn dẹp, nấu nướng chứ để chăm sóc bệnh.

 

Tô Kiều trợn to hai mắt, chỉ tay mũi : “Con á?”

 

Lục Nhã Tri ánh mắt thoáng vẻ vui: “Kiều Kiều, thái độ của con là ? Mẹ vẫn luôn dạy con, phụ nữ chúng , phẩm chất cơ bản nhất là hiền huệ, hiếu thuận, tình yêu thương. Xem bộ dạng của con kìa, đây là bà nội của con, bảo con rửa ráy cho bà nội mà con cũng vui ?”

 

“Cái thái độ của con đối với già, ngay cả bà nội con còn trông cậy , thì chồng đây thể trông mong gì ở con?”

 

Tô Kiều như cục tức nghẹn ở cổ họng, nuốt trôi, nhổ , khiến mặt cô đỏ bừng.

 

Cô hít sâu một , nặn một nụ cứng đờ: “Sao thế hả , lời dạy con vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Con lau rửa cho nội ngay đây.”

 

Lục Nhã Tri hài lòng: “Ừ, thế mới . Lúc nhà con đưa bà cụ đến, cũng mang theo quần áo tắm rửa. Xem con về nhà một chuyến để lấy đồ.”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Mặt Tô Kiều cứng đờ: “Mẹ , là... là... nhà con đưa nội đến đây?”

 

Lục Nhã Tri Lâm Chiêu Đệ với ánh mắt đầy thương cảm: “ . Họ cảnh ở nhà , thì , thì học. Con về nhà chăm bà cũng chạy chạy , nên họ đưa bà đến đây luôn, để con đỡ chạy.”

 

“Ai, đáng thương. Dù ngày thường con cũng việc gì, con cứ ở nhà hiếu thuận với bà cụ nhé. Mẹ cho con , trăm nết chữ hiếu đầu. Mọi việc con trời cao đều thấy cả, sự hi sinh của con đều sẽ phúc báo.”

 

Nói đến đây, Lục Nhã Tri nở nụ thật tâm: “Hàng xóm láng giềng đều nhà chúng bụng, còn phản ánh lên tổ dân phố, để tặng cờ khen cho nhà đấy.”

 

Tô Kiều tức đến cháy phổi, Lục Nhã Tri thần kinh ?

 

việc thiện thì tự , lôi kéo gì? Đây bà nội ruột của . Bà con trai con gái, liên quan gì đến ?

 

Cố nén cơn giận, cô lạnh lùng liếc Lâm Chiêu Đệ một cái, đầu ngoài: “Con về nhà lấy đồ cho nội ngay đây.”

 

Cô nhất định về nhà hỏi cho rõ, tại bà già c.h.ế.t tiệt đến đây?

 

Mẹ cô cô và Kim An sống yên đúng ?

 

Cô mới tân hôn, tiệc cưới xảy sự cố. Mấy ngày nay cô khom lưng cúi đầu, vất vả lắm mới mấy ngày yên , giờ ném bà già qua là ý gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-342-gay-ong-dap-lung-ong.html.]

Quan trọng là ý của bà chồng ngu ngốc , sẽ ở luôn nhà , còn do chăm sóc? Đây lấy mạng cô ?

 

Bà già mà ở đây, cô còn thể ân ái mặn nồng với Kim An nữa?

 

Cô còn mau chóng m.a.n.g t.h.a.i trưởng tôn cho nhà họ Lục. Mẹ cô ? Đây là đang hại cô ?

 

Kỷ Thanh Thanh tâm trạng đang vo gạo, miệng còn ngâm nga một điệu nhạc bâng quơ. Bà già c.h.ế.t tiệt Lâm Chiêu Đệ tống , nếu gì bất ngờ, công việc của thằng ngốc Tô Bình cũng cho tan tành .

 

Tưởng tượng cảnh Vương Tiểu Thúy lúc đang ở nhà dọn phân dọn nước tiểu cho Lâm Chiêu Đệ, Kỷ Thanh Thanh thấy vô cùng sảng khoái.

 

Đến lúc đó bọn họ trả Lâm Chiêu Đệ về cho Tô Kiến Quốc, thì cũng liên quan đến bà nữa. Dù thì bà cũng nhận . Tô Bình là con trai Tô Kiến Quân, giúp nhà chăm sóc bà già là thiên kinh địa nghĩa.

 

Cứ để bọn họ tự mà giằng co. Dù chuyện sẽ bao giờ nhúng tay nữa, tiền cũng đừng hòng bà bỏ . Tốt nhất là thằng ngốc Tô Bình với Tô Kiến Quốc xảy xung đột gì đó, đưa thẳng Lâm Chiêu Đệ về Tây Thiên. Đến lúc đó, còn thể nhân cơ hội vớt vát chút lợi lộc.

 

Kỷ Thanh Thanh càng nghĩ càng sướng: “Em từ trong núi tới ~ ới, mang theo cỏ lan thơm ~”

 

lúc , Tô Kiều mặt đầy giận dữ xông , giơ tay hất văng cái nồi Kỷ Thanh Thanh đang cầm.

 

“Xoảng ~”

 

“Á!” Kỷ Thanh Thanh hét lên một tiếng.

 

đầu, mặt lạnh lùng Tô Kiều: “Mày gì đấy?”

 

Tô Kiều phẫn nộ Kỷ Thanh Thanh: “Tại ? Con là con gái ruột của mà, thấy con sống đúng ?”

 

Kỷ Thanh Thanh ngơ ngác: “Mày lăng nhăng gì thế?”

 

Tô Kiều gân cổ lên: “Mẹ còn mặt mũi mà hỏi ? Chính còn hầu hạ bà già đó, đưa đến nhà con là ý gì?”

 

“Mẹ thì nhẹ gánh , nhưng nghĩ cho con ? Con mới bao lớn chứ, bắt con dọn mấy thứ ghê tởm đó. Con thôi cũng ói . Hôm qua còn bảo con mau chóng bồi dưỡng tình cảm với Kim An để sinh trưởng tôn cho nhà họ Lục, đầu ném cho con quả b.o.m . Mẹ ruột của con ? Huhuhu ~”

 

Tô Kiều bật nức nở.

 

Kỷ Thanh Thanh cố nén cơn giận: “Mày cái gì? Gặp chút chuyện là . Mày mà một nửa như con Tô An, thì tao chẳng nhọc lòng thế .”

 

Tô Kiều càng tức hơn: “Con ngay là chướng mắt con mà. Đáng tiếc là con Tô An nó cũng thèm đầu thai bụng , nó cũng chướng mắt đấy!”

 

Kỷ Thanh Thanh đột nhiên gắt lên: “Nín ngay cho tao!”

 

Tô Kiều giật nảy , tiếng nghẹn thật, chỉ còn tiếng thút thít đầy ấm ức.

 

“Rốt cuộc là ? Lấy chồng mà vẫn chút trọng. Cứ như mày mà đòi chủ nhà họ Lục ?”

 

Tô Kiều sụt sịt một hồi, mới ấm ức : “Mẹ gì mà đưa bà già đó đến nhà họ Lục? Bà chồng ngu ngốc của con, con cửa bắt con dọn phân dọn nước tiểu. Còn sẽ ở luôn nhà con, để con hầu hạ. Huhuhu ~”

 

Đồng tử Kỷ Thanh Thanh co rụt : “Mày cái gì? Lâm Chiêu Đệ đến nhà mày?”

 

Tô Kiều lúc mới thấy gì đó đúng, vẻ mặt nghẹn khuất gật đầu: “Không nhà đưa ? Mẹ chồng con , là nhà khiêng qua, còn ở nhà thì , thì học, dù cũng là con chăm sóc, để con đỡ chạy tới chạy lui.”

 

Kỷ Thanh Thanh chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay. Bà tức đến run , nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Tô An!”

Loading...