Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 341: Gieo vạ sang đông

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:49
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tác giả: Phạn Oản 114

 

Tô An đạp xe ba gác, chở Lâm Chiêu Đệ và ông Thái.

 

Ông Thái vẻ mặt hưng phấn thùng xe, một tay giữ chắc , một tay đỡ tấm ván đặt xe.

 

Ông kích động quá. Ông sắp chuyện lớn cùng Tiểu Tả và Tiểu Tô.

 

Hô hô hô, còn là lưng lão La nữa chứ.

 

Xe của Tô An dừng ở cổng khu Long Tường Phủ, Tả Tổ Nghênh ôm một cuộn pháo lớn chạy từ phía tới.

 

“Đi thôi, dẫn đường. Ở ngay tòa nhà phía .”

 

Tả Tổ Nghênh vẻ mặt hưng phấn. Hắn chạy từ công trường bên qua, Lục Kim An và Tả Thượng Đảng đang cầm bản vẽ, giới thiệu gì đó với một trông như lãnh đạo.

 

Không "Nữ Bồ Tát" ở nhà .

 

Một hàng ba dùng ván cửa khiêng Lâm Chiêu Đệ về phía một tòa nhà. Một cư dân sống ở đây đều tò mò theo.

 

Tả Tổ Nghênh dẫn đến cửa một đơn nguyên, giơ tay chỉ lên tầng thượng: “Căn hộ thông tầng cao nhất.”

 

Tô An ngẩng đầu : “Cao như , khiêng lên cũng mệt c.h.ế.t.”

 

Tả Tổ Nghênh nhếch miệng : “Có gì phiền phức .”

 

Nói , vẫy tay về phía những đang hóng chuyện xung quanh: “Đều là hàng xóm láng giềng, giúp một tay với ạ.”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Một bà thím bế con hỏi: “Các là khách nhà ai thế? ngày nào cũng lượn lờ lầu mà thấy các bao giờ ? Mới chuyển đến ?”

 

Tả Tổ Nghênh rạng rỡ: “Chị ơi, chúng em là họ hàng của nhà 501.” Nói , Tả Tổ Nghênh chỉ Lâm Chiêu Đệ đang ván: “Đây là trưởng bối nhà họ, là bà nội của cô con dâu mới nhà 501 và Lục Kim An. Chúng em đưa bà cụ đến.”

 

“Mọi đấy thôi, bà Lục thái thái bụng lắm, đúng là đại thiện…”

 

Tả Tổ Nghênh mới mào đầu, bên cạnh tiếp lời: “ đúng, là mềm lòng. Ngày thường chuyện nhỏ nhẹ, lịch sự lắm. Năm nay quen , thấy nhà ai trong khu khó khăn, bà đều giúp một chút.”

 

Một khác hỏi: “Cậu bà thái thái xinh , ưu nhã đó hả? Bà đúng là thật. thấy bà mấy dúi đồ ăn cho trẻ con ven đường, còn bưng cơm cho mấy lang thang gầm cầu nữa.”

 

Tả Tổ Nghênh vội vàng gật đầu: “ đúng, chính là bà . Bà đúng là một Nữ Bồ Tát nỡ thấy nỗi khổ nhân gian. Biết bà cụ nhà chúng bệnh, ba ngày hai bữa đến thăm, mang đồ ăn, cho quần áo. Bà với bà cụ nhà chúng như chị em kết nghĩa, là bạn tri kỷ. Hai như con ruột, nỡ xa rời, ở bên cạnh chăm sóc.”

 

“Thế , nhà chúng thì , thì học, thời gian chăm sóc bà cụ. Vừa con gái nhà chúng (chăm sóc bà cụ) cũng gả đến đây, ngày thường về nhà chăm bà, bà (Lục Nhã Tri) chạy tới chạy lui, phiền phức. Mà cảnh sống bên chúng cũng tiện nghi bằng bên . Thế là bà thông gia liền , đón bà cụ nhà chúng qua đây hầu hạ.”

 

“Hai con họ (Lục Nhã Tri và Tô Kiều) đều đảm bảo, nhất định sẽ hầu hạ bà cụ thật thoải mái, để bà cụ thể an hưởng tuổi già, sống đến một trăm tuổi!!”

 

Tô An cũng hùa theo gật đầu, vẻ mặt vô cùng cảm kích, kể lể với xung quanh rằng nhà bà cụ ơn bà thông gia Lục Nhã Tri và cô cháu gái lấy chồng Tô Kiều đến mức nào.

 

Cô khen Tô Kiều từ nhỏ nổi tiếng là cô gái hiếu thuận, cũng mềm lòng như Lục thái thái. Mọi đều , một nhà chung một cửa, bây giờ thành một nhà, cả chồng lẫn con dâu đều là đại thiện nhân.

 

Hai kẻ tung hứng, chỉ một lúc xây dựng hình tượng Lục Nhã Tri và Tô Kiều thành tấm gương của cả khu phố.

 

Mấy bên cạnh cảm động thôi, bàn lên tổ dân phố phản ánh tình hình . Phẩm chất đạo đức như tuyên dương, để học tập, tặng cờ khen cho Lục Nhã Tri và Tô Kiều.

 

Không cần Tô An và Tả Tổ Nghênh mở miệng, một đám xúm khiêng Lâm Chiêu Đệ lên lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-341-gieo-va-sang-dong.html.]

 

Tả Tổ Nghênh ở đốt pháo, khí càng thêm náo nhiệt, ai nấy đều hân hoan.

 

Cứ như thể thứ họ đang khiêng là một bà cụ liệt, mà là đang giúp họ hàng khiêng một cô dâu mới về nhà chồng.

 

Lục Nhã Tri tiếng đập cửa ầm ầm, liền đặt chén xuống: “Ai đấy?”

 

“Lục thái thái, mở cửa ! Mẹ của bà đến đấy!”, một bà thím giọng oang oang hét lên.

 

Vừa nãy , Lục thái thái với bà cụ như con, chẳng còn gì?

 

Lục Nhã Tri mặt đầy dấu chấm hỏi: “Mẹ ?”

 

“Tìm nhầm nhà .” Mẹ bà c.h.ế.t hơn hai mươi năm !

 

Chờ bà kéo cửa , một đám khiêng ván cửa xông : “Vào thôi, thôi, tránh đường nào, tránh đường nào. Leo lầu mệt c.h.ế.t .”

 

“Cẩn thận, cẩn thận, cứ đặt xuống đất . Mệt quá.”

 

Lục Nhã Tri ép góc cửa, ngơ ngác: “Ai… ai đấy? Các vị là ai?”

 

“Các vị gì thế? Đây là tự ý xông nhà dân! Các vị tìm ai?”

 

la hét, chạy trong.

 

Những "đồng chí Lôi Phong" của khu Long Tường Phủ giật , vội ngẩng đầu tìm Tô An và Tả Tổ Nghênh. Nhìn một cái, thấy .

 

Thấy chủ nhà xông , họ theo bản năng dạt một lối .

 

Lục Nhã Tri trong: “Ủa? Bà nội thông gia?”

 

Bà thím khỏe mạnh thở phào một : “Không nhầm . Chính là nhà . Bà xem, đúng .”

 

Lục Nhã Tri vẻ mặt lo lắng xổm bên cạnh Lâm Chiêu Đệ: “Bà nội thông gia, đến đây?”

 

Lâm Chiêu Đệ rưng rưng nước mắt, “a a” với Lục Nhã Tri hai tiếng.

 

Căn bệnh “đau mắt” của Lục Nhã Tri tái phát: “Ôi chao, thế ? Hôm mới đến thăm bà, lúc đó vẫn khỏe ? Còn đòi mật ong với cam ngọt mà. Mới hai ngày, đến cũng nữa?”

 

“Với , đến nhà ?”

 

Lục Nhã Tri hỏi, nhóm "Lôi Phong" lập tức tranh thể hiện mặt đại thiện.

 

“Là nhà bà cụ đưa đến. Họ đưa bà đến chỗ cháu gái, cháu rể dưỡng lão. Thái thái ơi, bà đúng là đại thiện. Còn suy nghĩ đến cả cảnh sống của bà cụ, đón bà về đây hầu hạ.”

 

. Hàng xóm chúng nãy còn đang , phẩm chất cao thượng của bà nhất định phát huy. Chúng sẽ lên tổ dân phố phản ánh, tặng cờ khen cho bà.”

 

“Những việc ngày thường bà , chúng đều để ý. Từng hành động của bà giống như ánh nắng mùa đông, vô tư chiếu rọi những xung quanh chúng , cũng ảnh hưởng đến tất cả chúng .”

 

Ông Thái cùng, sốt ruột chịu , khó khăn lắm mới chen hét lên một câu: “Chỉ cần tướng mạo hiền từ của bà là bà là bụng, nhân hậu, thích việc thiện. Hàng xóm chúng đều lấy bà gương đấy.”

 

Lục Nhã Tri một tràng "lời khen cánh" tâng bốc đến mức mặt mày hớn hở: “Khách sáo, khách sáo quá. chỉ những việc trong khả năng của thôi. Nếu mỗi đều thể dành cho xã hội thêm một chút tình yêu thương…”

 

 

Loading...