Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 339: Ông La ra tay cứu vãn tình thế

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:47
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tác giả: Phạn Oản 114

 

Khi Tô An chạy đến nhà hàng, cô liền thấy trai trong bộ dạng đó.

 

Trong mắt cô lóe lên một tia đau lòng. Dừng xe , cô vội vàng tiến lên, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ trấn an lên lưng trai: “Anh, em đến , .”

 

Tô Bình như tìm thấy trụ cột tinh thần, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô An, lo lắng : “An An, là Kỷ Thanh Thanh. Kỷ Thanh Thanh khiêng nội đến.”

 

“An An, khách hàng đều tưởng nhà hàng ngộ độc. Sư phụ chắc chắn sẽ giận. An An, bây giờ? Anh đuổi việc ?”

 

“Không , .” Tô An trấn an trai vài câu, cúi đầu xuống xem xét Lâm Chiêu Đệ đang đất.

 

Lâm Chiêu Đệ hoang mang mở to mắt cảnh tượng mặt. Bà ngờ mụ chổi Kỷ Thanh Thanh dám khiêng bà vứt .

 

Vứt cho thằng ngốc Tô Bình .

 

Môi Lâm Chiêu Đệ run lên. Tô Kiến Quân, thằng con nghiệt súc. Nếu nó gật đầu đồng ý, Kỷ Thanh Thanh chắc chắn dám .

 

Bọn họ đây là c.h.ế.t mà. Giao bà cho một thằng ngốc, thế khác gì vứt bà xuống sông?

 

Thằng con cả , thật tàn nhẫn. Tuy rằng bà đúng là thiên vị lão nhị, nhưng bà cũng bạc đãi Tô Kiến Quân.

 

Trước đây lúc Tô Kiến Quân xuống nông thôn, bà ở nhà ăn tiêu tiết kiệm, cứ nửa năm đúng hẹn gửi đồ qua trợ cấp cho nó.

 

Kể cả lúc nó về thành phố học, bà trợ cấp cũng ít. Bà mong nó tình cảm với như lão nhị, nhưng ít nhất cũng thể hại bà chứ.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tô An lạnh mặt: “Vẫn còn sống ?”

 

Lâm Chiêu Đệ cụp mắt xuống, vẻ mặt nhếch nhác, dám thẳng Tô An.

 

Thấy vẫn còn thở, Tô An yên tâm hơn nhiều. Chỉ sợ Kỷ Thanh Thanh vứt một cái xác đến, lúc đó thì cô trăm cái miệng cũng giải thích rõ.

 

dậy, xoay lớn với đám đông ồn ào trong sảnh: “Xin quý vị, phiền dùng bữa.”

 

“Người khiêng đây là bà nội của . Người vứt bà nội đây là bố và kế của . Người già tuổi cao, cần hầu hạ, nên chê phiền.”

 

Thời đại , các đồng chí đều mộc mạc. Nghe đến đây, họ lập tức lớn tiếng chỉ trích gia đình Tô Kiến Quân bất hiếu, thậm chí mắng lây cả Tô An, Tô Bình.

 

Ông La thấy Tô An còn định giải thích, vội vàng tiến lên giữ cô . Lúc , giải thích cái gì cũng là sai.

 

Trưởng bối vứt đường, bất kể lý do gì, cũng đều là bất hiếu.

 

Ông bước đám đông, lớn: “Thật quá đáng! Sao thể đối xử với già như ? Đây là trời đ.á.n.h sét đ.á.n.h mà!”

 

Quần chúng ồn ào thấy càng hăng hái hơn: “ thế! Bất kể là kế , thể vứt già đường?”

 

“Những chúng đây, ai mà ngày già? Cái thói dập tắt tận gốc. Nếu học theo, dạy hư thế hệ trẻ, chịu thiệt là ai?”

 

Ông La cũng vẻ mặt phẫn nộ: “Nói đúng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-339-ong-la-ra-tay-cuu-van-tinh-the.html.]

 

Ông đầu với Tô Bình: “Chàng trai trẻ, mặc dù bà nội mấy con trai, cũng con gái, cháu chắt thì một đàn. là cháu, vẫn hiếu thuận.”

 

“Bà nội tuy là trách nhiệm trực tiếp của , nhưng lớn trong nhà chuyện , các khuyên can. Sao thể để chuyện xảy ?”

 

Nói vài câu, ông La bắt đầu chuyển hướng sự chú ý của : “ tuổi cũng còn nhỏ. Nhìn thấy bà cụ , thật sự vô cùng cảm khái, vô cùng đau lòng. cũng đồng cảm sâu sắc!”

 

“Hiện tại, tổ quốc chúng ngày càng giàu mạnh, giáo d.ụ.c ngày càng hơn. nhiều trẻ tuổi vẫn hiểu, chúng , những già, con cháu hiếu thuận, rốt cuộc là hiếu thuận cái gì!”

 

Theo giọng đanh thép, dõng dạc của ông La, đám đông dần dần im lặng, về phía ông, ngay cả Trình Khang cũng .

 

Ông La cảm nhận ánh mắt của vạn đang đổ dồn về , ông ưỡn n.g.ự.c : “Mấy năm nay, vẫn luôn sinh hoạt ở trung tâm hoạt động cao tuổi. Rất nhiều già chúng đều cho rằng, điều thứ nhất của chữ hiếu, chính là chuẩn cơm ăn áo mặc cho cha , cha bệnh tật thì ở bên giường hầu hạ. Cái gọi là hiếu với cái của cha (hiếu cha chi ). đây chỉ là tiểu hiếu.”

 

“Điều thứ hai của chữ hiếu, chính là cách hành xử của chúng . Chúng con cái, những việc chúng , những lời chúng , đều khiến cha yên tâm, an lòng, để cha phiền lòng. Cái gọi là hiếu với cái tâm của cha (hiếu cha chi tâm). Cái gọi là trung hiếu.”

 

Những mặt đều đồng tình gật đầu.

 

Ông La tiếp tục: “Điều thứ ba của chữ hiếu, hiếu với cái chí của cha (hiếu cha chi chí). Mỗi chúng đều chí hướng và nguyện vọng của riêng , cha cũng . Họ đều hy vọng con cái thể trưởng thành, tiền đồ, trở thành một ích cho xã hội, thoát ly khỏi những thói hư tật , trở thành một đỉnh thiên lập địa, đường đường chính chính, đảm đương, lương tâm, trách nhiệm!”

 

“Làm con cái, nếu thể điểm , khiến cha tự hào, hổ thẹn với tổ tông, hổ thẹn với sự bồi dưỡng của quốc gia. Đây là thượng hiếu.”

 

Sau những lời của ông La, cả hiện trường trở nên trang nghiêm. Không chỉ khách hàng, mà cả Trình Khang, Tô An, Tả Tổ Nghênh và cả Tô Bình ngây ngô đều kính nể ông.

 

Ông La quanh một vòng: “Điều hiếu cuối cùng, gọi là hiếu với cái kết của cha (hiếu cha chi chung), là đại hiếu!”

 

“Thế nào là đại hiếu? Chính là lúc cha lâm chung, để cho cha giữ tôn nghiêm. Hãy để chúng một cách thanh thản, bình tĩnh rời khỏi thế giới . Chúng cần các bạn cấp cứu đến cùng, dùng hết biện pháp để níu giữ chúng , đó để chúng sống một cách thống khổ, tôn nghiêm.”

 

“Chúng chỉ bình thản, đau đớn. Chúng hy vọng con cái cần lóc ầm ĩ, cần gào thét, cần đám tang rình rang. Những thứ đó chúng đều thấy , cũng thấy.”

 

“Chúng chỉ hy vọng, khi chúng , con cái thể đem gia giáo, gia phong mà cha truyền , tiếp tục duy trì. Đó mới là điều chúng thấy. Đây là đại hiếu.”

 

Ông La dứt lời, một ông lão lớn tuổi, mặc đồ cán bộ, vẻ mặt trang nghiêm, liền dậy vỗ tay.

 

“Hay!!”

 

Theo tiếng “Hay” đó, cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay và bàn tán nhiệt liệt.

 

“Ông đây đúng là tài. Những lời quả thực trúng tim đen của .”

 

Ông La nhân cơ hội với Tô An và Tô Bình: “Các cháu là con cháu, cha hành xử đúng, càng khuyên bảo, ngăn cản. Sao thể để chuyện xảy ?”

 

“Mau lên.”

 

Tô An vẻ mặt cảm kích: “Ông đúng ạ. Những lời của ông em cháu vô cùng hổ thẹn. Cháu nhất định sẽ về truyền đạt những đạo lý cho bố cháu. Làm hiếu thuận thì khác gì súc sinh.”

 

“Hôm nay phiền nhã hứng của , thật sự xin . Như vầy , ông chủ Trình, bàn nào uống rượu thì tặng một bình rượu, bàn nào uống rượu thì tặng một ấm nước bạc hà ngọt, coi như chúng xin . Hy vọng ăn ngon uống .”

 

Nói , Tô An đẩy trai một cái, cùng ông Thái, Tả Tổ Nghênh, bốn khiêng Lâm Chiêu Đệ, trong ánh mắt dõi theo của , ngoài.

 

 

Loading...