Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 335: Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, hồi 1
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:43
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Phạn Oản 114
“Không cho uống, một ngày uống cũng khát c.h.ế.t .”
Lâm Chiêu Đệ thấy quậy như mà con Kỷ Thanh Thanh vẫn vờ như thấy, càng la hét to hơn, hét hét , đập ghế, gạt hết đồ bàn xuống đất.
Bà rõ Kỷ Thanh Thanh cố tình giả điếc. Bây giờ nhân lúc Lục Nhã Tri thể thường xuyên ghé qua, bà nhất định mượn thế của bà thông gia để đè bẹp uy phong của Kỷ Thanh Thanh.
Mẹ chồng với con dâu chính là như , gió đông át gió tây thì cũng là gió tây đè gió đông.
Bà là đường lui. Nhà lão nhị (con trai thứ hai) với bà , nếu về cũng , nhưng tiền hàng tháng tăng gấp đôi, dù thì nhà lão đại (con trai cả) bây giờ cũng thiếu tiền.
Cùng lắm thì bà về nhà lão nhị. Ở nhà lão nhị lão nhị và cháu đích tôn trông chừng, Lưu Tuệ Lan (vợ lão nhị) sẽ dám đối xử với bà như Kỷ Thanh Thanh.
Sau tiền trợ cấp hàng tháng đầy đủ, đến lúc bà sắp c.h.ế.t, Lưu Tuệ Lan còn luyến tiếc bà c.h.ế.t chứ.
Vì , mục tiêu hiện tại của Lâm Chiêu Đệ vô cùng rõ ràng, đó chính là tìm đường c.h.ế.t, ngừng tìm đường c.h.ế.t. Hoặc là đè bẹp Kỷ Thanh Thanh, khiến nó cung kính với bà ; hoặc là cho Kỷ Thanh Thanh chịu nổi, chủ động đưa bà về, đó hàng tháng đưa tiền để bà dưỡng lão ở nhà lão nhị.
Dù là kết quả nào thì bà đều lợi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đảo mắt quanh phòng, Lâm Chiêu Đệ giơ cây gậy trong tay lên, chọc thẳng về phía cái phích nước bậu cửa sổ.
Một cái, hai cái, ba cái...
Ngoài cửa, Kỷ Thanh Thanh thấy trong phòng im ắng trở , liền hiệu bằng mắt với Tô Kiều: “Thấy , mà, cố tình hành hạ chúng đấy. Không ai để ý là an phận ngay. Cái thứ lòng hiểm độc , mày càng để ý thì nó càng tới.”
Lời dứt, trong phòng vang lên một tiếng “choang” thật lớn.
Tim Kỷ Thanh Thanh nảy lên, cuối cùng cũng bình tĩnh nổi: “Làm gì đấy? Bà dỡ nhà ? Có còn sống nữa ?”
Tô Kiều vội vã , nhanh đó, bên trong truyền tiếng c.h.ử.i mắng tức hộc m.á.u của Kỷ Thanh Thanh.
Lâm Chiêu Đệ sợ Kỷ Thanh Thanh. Mặc dù bà liệt nửa , năng cũng ảnh hưởng, nhưng tính tình vẫn cứng rắn như .
Bà trợn mắt, gằn từng chữ mắng Kỷ Thanh Thanh:
“Đồ… lăng… loàn.”
“Đồ… … … … hổ.”
“Đồ… lòng… lang… … thú.”
“Tao… … uống… nước.”
Kỷ Thanh Thanh tức đến mức ngã ngửa.
Bà còn kịp động thủ, Lâm Chiêu Đệ gân cổ lên kêu la như chọc tiết.
“G.i.ế.c… … a…”
“Ối… đánh… …”
Tô Kiều vội vàng dậy: “Mẹ!”
“Làm gì thế, nhỏ tiếng thôi.”
Để thấy thì chút nào, phiền c.h.ế.t .
Kỷ Thanh Thanh thấy Lâm Chiêu Đệ còn cố tình la làng, liền giơ tay định bịt miệng bà . Lâm Chiêu Đệ trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ. Mụ đàn bà độc ác tay hiểm, cứ cảnh em Tô An, Tô Bình sống tay bà là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-335-cuoc-chien-me-chong-nang-dau-hoi-1.html.]
Hơn nữa, Tô Kiến Quân (con trai cả) giống Tô Kiến Quốc (con trai thứ hai), hiếu thuận với bà , cũng là một con sói mắt trắng.
lúc , Tô Kiều ở ngoài phòng thấy Lục Nhã Tri đang xách túi lững thững tới từ xa.
Cô vội vàng chạy phòng, kéo Kỷ Thanh Thanh : “Thôi thôi, ồn ào cái gì. Có khách đến, đừng để chê .”
Nói , Tô Kiều còn bóng gió với Lâm Chiêu Đệ: “Nội, nội an phận chút . Bố đang việc trướng Kim An đấy, nếu ảnh hưởng đến công việc của bố, cần chúng con tay , bố cũng tự vứt nội ngoài đấy.”
“Nội đừng voi đòi tiên.”
Lâm Chiêu Đệ đảo mắt một vòng, đành chịu phận xuống ghế, nhưng miệng vẫn rên rỉ ngừng.
Kỷ Thanh Thanh vội vàng nhặt cây chổi cửa quét vỏ hạt dưa.
Còn Tô Kiều cũng nhân cơ hội xây dựng hình tượng cho . Cô lăng xăng tìm một cái cốc, rót một chút nước cặn, canh đúng lúc Lục Nhã Tri bước cửa thì đưa cho Lâm Chiêu Đệ.
“Nội ơi, uống nước ạ.”
Lục Nhã Tri cửa thấy cảnh , tán thưởng gật đầu: “Kiều Kiều đúng là hiếu thuận.”
Tô Kiều lúc mới vờ như chú ý thấy Lục Nhã Tri: “Mẹ, đến đây? Mau .”
Lục Nhã Tri vẻ mặt quan tâm về phía Lâm Chiêu Đệ: “Bà cụ khỏe hơn ạ? Cháu rảnh rỗi nên qua thăm bà.”
Lâm Chiêu Đệ vẻ mặt kích động chìa tay về phía Lục Nhã Tri. Lục Nhã Tri bà cụ già yếu, mắt đỏ hoe.
Hai nắm c.h.ặ.t t.a.y , đây quả là một tình cảm đến từ hai phía.
Lâm Chiêu Đệ Tô Kiến Quốc, Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều đều kiêng dè bà thông gia , đây chính là chỗ dựa của bà .
Trái tim Lục Nhã Tri mềm nhũn, bà cứu vớt bà cụ , cho bà hạnh phúc, vui vẻ.
Bà thể cảm nhận , bà cụ cũng đang bức thiết cần bà, sự tồn tại của bà thế giới thật ý nghĩa quan trọng.
Lâm Chiêu Đệ há miệng: “Muốn… uống… nước… mật… ong.”
“Muốn… ăn… cam… ngọt.”
Lời thốt , sắc mặt Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều lập tức trở nên khó coi, ánh mắt Lâm Chiêu Đệ đều mang theo sát khí.
Bà già c.h.ế.t tiệt, càng già càng tham ăn. Miệng tham thì thôi, đằng còn lỏng. Lần ăn mật ong xong liền nhịn , són cả quần. Mỗi bà thông gia đến là đòi mấy thứ , rõ ràng là cố tình hành hạ bà .
Kỷ Thanh Thanh vội tiến lên đỡ Lâm Chiêu Đệ: “Mẹ, lâu như , mau lên giường . Vừa uống nước mật ong ? Sức khỏe , ăn nhiều .”
Lâm Chiêu Đệ như một đứa trẻ vô lý, ngừng la hét: “Muốn ăn… mật ong… Muốn ăn… cam ngọt.”
Lục Nhã Tri chịu nổi, vội vàng giải cứu Lâm Chiêu Đệ từ tay Kỷ Thanh Thanh: “Ôi Kỷ , già ăn thì cứ cho bà ăn . Người già vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Ai cũng lúc già. Chúng con cháu hiếu thuận, cố gắng đáp ứng yêu cầu của già. Ngày xưa lúc chúng còn nhỏ, bố cũng từng miếng từng miếng đút cho chúng lớn. Trăm nết chữ hiếu đầu. Mật ong với hoa quả cho sức khỏe, thể ăn nhiều?”
Nói , Lục Nhã Tri móc từ trong túi một cái chai: “Em xem, thấy bà cụ thích, chị cố ý mang theo đây. Món cho dày, chị hỏi y tá , bình thường ăn một ít để nhuận tràng.”
Mắt Lâm Chiêu Đệ sáng lên, lập tức Lục Nhã Tri chằm chằm.
Bà thích cái vị ngọt ngào đó. Trước đây ở nhà Tô Kiến Quốc gì đãi ngộ như .
Dưới sự hầu hạ của Lục Nhã Tri và Tô Kiều, Lâm Chiêu Đệ sung sướng ăn mấy muỗng. Ăn xong còn ngừng chép miệng thòm thèm, khiến Lục Nhã Tri vui vẻ thôi.
Tô Kiều và Kỷ Thanh Thanh cũng đeo nụ giả lả. Nhất thời, trong phòng là tiếng vui vẻ.