Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 334: Tính toán của Tô Kiến Quốc

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:42
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tác giả: Phạn Oản 114

 

Tiễn Tả Tổ Nghênh , Lục Nhã Tri thu dọn một ít đồ về phía nhà Tô Kiến Quân.

 

Trước đây, lúc Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh sa cơ lỡ vận, Tô Kiến Quốc và Lưu Tuệ Lan cũng đành chịu.

 

bây giờ, Tô Kiến Quân ôm cái đùi vàng Lục Kim An, trong lòng họ bắt đầu mất cân bằng. Hơn nữa, ông bám cũng thành, Tô An ở đám cưới còn kéo hai vợ chồng nhiều lời “gan ruột”, lời lời đều là ấm ức cho hai vợ chồng họ…

 

Thế là hai vợ chồng chịu nữa, đem Lâm Chiêu Đệ trả về cho Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh.

 

Chút hiếu tâm còn sót của Tô Kiến Quốc sớm những cuộc cãi vã trong nhà và lời than vãn của Lưu Tuệ Lan bào mòn gần hết. Sau khi tham dự đám cưới Tô Kiều về, Lưu Tuệ Lan bắt đầu oán giận:

 

“Ông còn nghĩ cho họ, chứ họ coi ông là em ruột . Đã là mỗi nửa năm, ông họ chỗ ở, việc , nên cứ ở nhà chúng . Giờ ông thấy đấy, họ sống sung sướng bao.”

 

“Nhà chúng thì bé tí, đông , thằng Tôn Tôn chạy nhảy cũng chỗ. Giờ hàng xóm láng giềng chẳng ai nhà , đến gần ngửi thấy mùi.”

 

Lưu Tuệ Lan chỉ oán hận Lâm Chiêu Đệ giường, mà còn chì chiết cả Tô Kiến Quốc.

 

Thấy Tô Kiến Quốc lên tiếng, bà bắt đầu mắng Lâm Chiêu Đệ: “Cái ngữ già phúc, đẻ thằng con trai như khúc gỗ. Người cả nhà hưởng phúc, quẳng bà ở đây chờ c.h.ế.t, mà c.h.ế.t cũng c.h.ế.t . Lúc thì luôn mồm đợi lúc cử động , thì uống t.h.u.ố.c hoặc nhảy sông chứ trông cậy . Bà cũng chỉ cái mồm. Đồ yêu tinh hại , giờ uống thuốc, nhảy sông ? Nói chuyện như đ.á.n.h rắm…”

 

Lưu Tuệ Lan tức đầy bụng. Bà già c.h.ế.t tiệt giờ là gánh nặng của một . Trong nhà, vợ chồng Tô Vạn , Tô Kiến Quốc cũng , Tô Thiên ở trường gần như về, Tô Bách thì học. Bà chỉ hầu hạ bà già , còn chăm cháu, lo cơm nước ba bữa cho cả nhà.

 

Oái oăm là Tô Vạn và Tô Kiến Quốc vẫn còn chút tình cảm với Lâm Chiêu Đệ, nên bà cũng dám quá đáng. Miệng thì c.h.ử.i mắng, nhưng vẫn hầu hạ.

 

Chỉ trong một năm qua, bà cảm thấy già cả chục tuổi. Trước đây Kỷ Thanh Thanh sướng bằng bà , giờ so với Kỷ Thanh Thanh, bà đúng là quá thảm.

 

Lâm Chiêu Đệ để mặc Lưu Tuệ Lan mắng cũng dám lên tiếng. Bà rõ, mặc dù Lưu Tuệ Lan khó , nhưng nhà duy nhất hầu hạ bà chính là Lưu Tuệ Lan.

 

Bản bà cũng là tính cách mạnh mẽ, sống những ngày thế đối với bà thật quá gian nan.

 

Bây giờ Tô Kiến Quân phất lên, bà lập tức đòi đến nhà con trai cả.

 

Tuy bà cử động , nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Bất kể Tô Kiến Quân hiếu thuận , ít nhất mới đầu bà cũng sống sung sướng vài ngày. Cứ thế , bên nhà con trai thứ hai chắc cũng chứa bà nữa.

 

Chờ đến bên nhà con cả ở vài tháng về, thái độ bên chắc sẽ hơn một chút. Bà cũng tự hiểu già nên chê.

 

Lưu Tuệ Lan mừng đến mức suýt thành tiếng, vội vàng chạy với Tô Kiến Quốc: “Kiến Quốc, đến nhà cả.”

 

“Bà nhớ cả, nhà cả phất lên, qua đó bồi dưỡng tình cảm.”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Thấy Tô Kiến Quốc do dự, Lưu Tuệ Lan tiếp tục: “Kiến Quốc, ông tự hiểu mà, trong lòng vẫn thương chúng nhất. Dù cũng là trưởng bối của cả. Nếu bà qua đó, chắc chắn sẽ nghĩ cho chúng . Có ở đó, chúng thể mượn cớ thăm mà qua nhiều hơn. Qua nhiều thì tự nhiên thiết, qua nhiều, thế nào cũng gặp ông chủ Lục , đúng ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-334-tinh-toan-cua-to-kien-quoc.html.]

“Huống hồ, lúc ở xưởng hòa giải, rõ là mỗi nhà nửa năm. Chúng hầu hạ chín tháng , sớm đến lượt nhà cả.”

 

“Trước đây ông nể tình em, nghĩ đến khó khăn của họ. giờ họ còn khó khăn nữa, chẳng lẽ ông còn ngăn cản con họ đoàn tụ? Anh cả của ông vốn trách thiên vị ông, giờ ông còn độc chiếm ?”

 

Ánh mắt Lưu Tuệ Lan lóe lên vẻ tính toán: “Hơn nữa, tiền sinh hoạt phí cả chị dâu đưa cho chúng nhiều. Họ hầu hạ già vất vả thế nào . Ông ngày ngày ? Chờ lúc họ thật sự hầu hạ nữa, chúng đón về. mà, tiền sinh hoạt phí hàng tháng thì thương lượng …”

 

Tô Kiến Quốc lập tức động lòng. Ông hỏi Lâm Chiêu Đệ, khi nhận câu trả lời chắc chắn, liền bảo Lưu Tuệ Lan nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Chờ Tô Vạn tan về, hai bố con dùng tấm ván cửa khiêng Lâm Chiêu Đệ đưa đến nhà Tô Kiến Quân.

 

Mọi chuyện diễn thật đúng lúc. Khi Tô Kiến Quốc đưa Lâm Chiêu Đệ đến nhà Tô Kiến Quân, vặn Lục Nhã Tri bắt gặp.

 

Dưới ánh hào quang “Thánh Mẫu” của Lục Nhã Tri, vợ chồng Tô Kiến Quân vốn đang chột vì chuyện hủy hôn, chỉ thể mỉm giữ Lâm Chiêu Đệ .

 

Hơn nữa, cả nhà ba còn diễn kịch mặt Lục Nhã Tri, tỏ vô cùng hiếu thuận, ân cần hỏi han Lâm Chiêu Đệ.

 

Lục Nhã Tri, mang ánh nắng ấm áp đến khắp thế gian, cũng thường xuyên qua hỏi thăm Lâm Chiêu Đệ.

 

Tô Kiều vì lấy lòng Lục Nhã Tri, xoay chuyển hình tượng con dâu trong lòng bà , ban ngày cũng thường xuyên thể hiện sự hiếu thuận mặt Lục Nhã Tri, là về nhà chăm sóc bà nội.

 

Thực , cô về nhà cũng chỉ để , chuyện chăm sóc Lâm Chiêu Đệ. Lúc Lâm Chiêu Đệ còn khỏe, bà còn chẳng ưa Tô Lỗi, thì Tô Kiều trong mắt bà càng là gì.

 

Hai con ở cửa, c.ắ.n hạt dưa tám chuyện trời đất.

 

Kỷ Thanh Thanh hỏi nhỏ Tô Kiều: “Kiều Kiều, con qua đó cũng hai tháng , bụng vẫn động tĩnh gì thế?”

 

Tô Kiều mất tự nhiên : “Làm gì hai tháng, mới một tháng 26 ngày thôi.”

 

Kỷ Thanh Thanh cốc đầu cô : “Con bé , con ghi nhớ. Việc quan trọng nhất của con bây giờ là mau chóng m.a.n.g t.h.a.i con trai. Chỉ cần con trai, địa vị của con ở nhà họ Lục mới vững. Con cứ về nhà suốt thế gì? Đáng lẽ lúc nhân lúc tân hôn mặn nồng mà bồi dưỡng tình cảm với Kim An chứ?”

 

Tô Kiều nhíu mày: “Mẹ nghĩ con về nhà ? Mẹ chồng con, chập mạch , cứ bắt con cùng bà xách đồ ăn gầm cầu chia cho mấy tên ăn mày bẩn hôi.”

 

“Con . Lỡ thấy thì mất mặt lắm. Hơn nữa, bà ở nhà cả ngày cứ bi thương sầu não, động một tí là . Mẹ xem con nên khuyên khuyên?”

 

“Con mà khuyên, bà con tình thương. Con mà khuyên, lỡ Kim An về thấy, tưởng con gì bà .”

 

Ngay lúc hai con đang chuyện, trong phòng Lâm Chiêu Đệ kêu la mấy .

 

Tô Kiều bĩu môi về phía phòng: “Bà già c.h.ế.t tiệt, cả ngày cứ kêu la, phiền c.h.ế.t .”

 

Kỷ Thanh Thanh bình thản c.ắ.n hạt dưa: “Cứ vờ như thấy là . Bà già phiền phức. Rõ ràng tiện, cứ đòi uống nước. Uống gì? Uống xong tự vệ sinh , để tao dìu , phiền c.h.ế.t.”

 

“Không cho uống nữa. Một ngày uống khát c.h.ế.t .”

 

 

Loading...