Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 331: Chuyển biến của Lưu Hiểu Mai
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:39
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Phạn Oản 114
Sợ Tô An hiểu lầm, Hà Mãn Hà giải thích: “Thằng con trai út nhà đó, cũng là em họ của Tào Kim Hoa, bệnh. Bệnh phát nhiều , mỗi phát bệnh là như vạn con kiến bò khắp , ngứa chịu nổi gãi liên tục. Da dẻ tay chân như lở loét, từng mảng da đỏ hỏn mọc đầy vảy trắng.”
“Về bệnh từ dạng thông thường chuyển sang dạng mụn mủ. thấy , mọc đầy mụn mủ, lúc phát bệnh đau đớn kêu gào, mụn mủ vỡ … Đụng nước là đau rát, nhiều phát bệnh nhập viện.”
Tô An ngẩn : “Hình như đây là bệnh vảy nến. Chị định gì trong đám cưới đấy chứ? Cậu em họ đó thù oán gì với chị ?”
Hà Mãn Hà gật đầu: “ đúng, hình như gọi là bệnh vảy nến. Không chữa tận gốc , cả đời dùng thuốc, sinh con còn thể di truyền.”
“ với nó thì thù oán gì, cũng tiếp xúc nhiều. Thằng Tào Kim Long đây cũng từng cưới một cô vợ, về đến nhà thì nó phát bệnh, dọa cô chạy mất. Nhà gái kéo đến đập phá, nhà nó lừa hôn. Nhà gái bên đó cũng đông em chú bác. Lúc đó và Tào Kim Hoa cũng kéo cho đủ mặt, nhà thím Lý Nhị sợ dám hó hé tiếng nào, còn bồi thường tiền. Lần nhà họ giở trò cũ, vẫn giấu nhà gái chuyện chú rể bệnh. Hơn nữa, họ chọn cô dâu nhà em còn nhỏ, bố thì yếu, cũng chú bác giúp đỡ. Giống hệt , hề cho bệnh tình, là lừa gạt . Lần họ còn dò hỏi kỹ, nhà gái ai chống lưng, rõ ràng là định ép cả đời.”
Lần đám cưới , Hà Mãn Hà góp ý, nhất nên rõ ràng cho nhà gái, chịu thì chịu, chịu thì tìm khác, cứ giấu giếm thế khác gì lừa hôn.
đề nghị của bà gạt , thậm chí còn xuyên tạc ý của bà, bà thấy em họ sống . Thím Lý Nhị cũng bắt đầu ghét bà từ đó.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Về khi bà mất con, cũng là nhà thím Lý Nhị nhảy dựng lên nhiều nhất. Nhà Tào Kim Hoa , nhưng nhà thím Lý Nhị cũng chẳng gì.
“Hừ, thằng Tào Kim Long đó chỉ cần vén quần áo lên, là chuẩn tâm lý mà còn thấy sợ. Một cô gái mới về nhà chồng đột nhiên thấy cảnh đó, chẳng dọa c.h.ế.t khiếp . Bọn họ đúng là lừa hôn…”
Đồng tử Tô An tối sầm : “Đều đến đám cưới , chừng nhà gái đăng ký kết hôn. Theo như chị , nhà gái ai chống lưng, e là cũng .”
Hà Mãn Hà thở dài: “Vì đám cưới mấy lời họ thích , nên họ cho qua. cũng chỉ Tào Kim Hoa nhắc qua hai câu, cộng thêm lúc đó Tiểu Bảo nhà mới mất, cũng tâm trạng để ý chuyện khác, nên nhà gái ở .”
“ chỉ thím Lý Nhị khoe khoang với , cô dâu mới tháo vát, vì chăm sóc cha và em nhỏ nên mới lỡ dở tuổi xuân.”
Hà Mãn Hà im lặng, xem bà hỏi thăm, tìm gặp cô dâu mới thì hơn. Trả thù là một chuyện, bản bà cũng là phụ nữ nơi nương tựa, coi như việc thiện, tích đức cho .
Tô An một lúc, ngoài mua ít hoa quả, về phía con phố bên . Từ khi vợ chồng Vương Vĩnh Thuận tiếp quản việc kinh doanh hộp xốp, Tô An cũng ở hỗ trợ họ vài ngày. Đợi Lưu Hiểu Mai và Vương Vĩnh Thuận quen việc, cô mới quản nữa.
Thời gian , cửa hàng của cô Hà Mãn Hà và Lưu Quốc Quyên trông coi, cô cũng nhàn rỗi hơn. Vừa lúc hôm nay rảnh, cô định qua xem thế nào.
Lúc Tô An đến, Lưu Hiểu Mai đang xách mấy túi hộp xốp lớn chất lên xe cho khách, Vương Vĩnh Thuận chống nạng bên cạnh giám sát.
Sau khi chất hàng xong, Vương Vĩnh Thuận dựa bàn bên cạnh hóa đơn đưa cho khách, thu tiền.
Đợi họ tiễn khách , Tô An mới xách đồ tới: “Cậu, mợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-331-chuyen-bien-cua-luu-hieu-mai.html.]
“Ui, An An đến .”
Người là Lưu Hiểu Mai. So với nửa tháng , bà đổi gì nhiều, vẫn gầy và đen, nhưng tinh khí thần của bà đổi nghiêng trời lệch đất.
Vẻ mệt mỏi trong mắt tan biến, cả trông vô cùng phấn chấn.
Tô An một tay xách đồ, một tay dìu Vương Vĩnh Thuận trong: “Cậu, dạo thế nào ạ? Vẫn quen chứ?”
Vương Vĩnh Thuận kích động gật đầu: “Tốt, lắm.”
Nói ông hạ thấp giọng với Tô An: “Mấy hôm nay với mợ tối nào cũng tính sổ. Ngày nào cũng ở cửa hàng, hôm nào mưa gió tệ nhất cũng lãi hơn bốn đồng. Ngày nhất, tiếp hai khách hàng lớn, lãi gộp gần 70 đồng. Tối qua mợ cháu tính , tiền thuê nhà cả năm nay chúng kiếm . Tiền thu đều là lãi ròng.”
Vương Vĩnh Thuận hưng phấn đến mức mặt ửng hồng: “An An ơi, mợ cháu tối qua còn . Cứ đà , kể cả Kiến Hoa học đại học chúng cũng lo nổi, nó cưới vợ chúng cũng tiền. Biết vài năm, còn thể về quê sửa nhà cửa.”
“Việc so với ruộng thì nhàn hơn nhiều, còn kiếm tiền. Cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu.”
Tô An lắc đầu: “Người một nhà cả mà, đừng thế.”
Trong phòng, Lưu Hiểu Mai rót đặt lên bàn. Tô An đưa hoa quả cho bà, Lưu Hiểu Mai đưa tay nhận, miệng khách sáo: “Đến thì đến, còn mua đồ gì. Lần mua nữa nhé, thì đừng tới.”
Tô An : “Có đáng gì mợ. Thường ngày ăn chút hoa quả cho . Nhất là mợ đấy, mợ xem mợ gầy kìa, cả gia đình đều trông cậy mợ chăm sóc, mợ nhất định ăn ngon ngủ , giữ gìn sức khỏe.”
Lưu Hiểu Mai mím môi, nở một nụ nhẹ: “Ừ, mợ mà.”
“À An An, lúc nào cháu gửi thư cho 93? Nhớ với mợ một tiếng.”
Tô An đặt chén xuống hỏi: “Mợ gửi đồ ạ?”
Lưu Hiểu Mai chút ngượng ngùng: “Tuyên Anh còn hai tháng nữa là sinh. Mợ mua cho nó hai bộ quần áo trẻ con, còn mua cho mợ út với Tú Vân ít đồ. Trước đây chúng điều kiện, bản còn khó khăn. Giờ kiếm tiền , cũng may cho bà ngoại cháu một bộ quần áo mới.”
Tô An đùa: “Hai mới bắt đầu thôi mà, cần khách sáo thế . Tình hình mợ thế nào chúng cháu đều , bà ngoại cũng hiểu mà.”
Lưu Hiểu Mai mỉm giải thích: “Đến lúc đó bên Lưu Gia Động cũng nhờ Song Song qua xem một chuyến mợ mới yên tâm. Với Kiến Hoa nghỉ hè về nhà cũng ăn cơm ở chỗ bà ngoại cháu.”
Vương Vĩnh Thuận vợ giỏi ăn , vội chen : “An An, đây là việc nên . Trước đây là cả điều kiện. Thực bà ngoại cháu, hai, Tiểu Phân với chị cả đối xử với chúng thế nào, với mợ đều ghi tạc trong lòng.”
“Bao nhiêu năm nay, nhận đồ tiếp tế của các cháu. Cậu cả khả năng báo đáp, trong lòng cũng khó chịu. Giờ , cũng thể qua bình thường với , vui lắm.”