Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 327: Công nhận
Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:35
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngải Lương Phát căn phòng nhỏ hẹp, ẩm thấp mắt, quăng luôn túi hành lý xuống đất.
“Mẹ rốt cuộc đang nghĩ cái gì ? Chỗ mà cũng ở ?”
Ngải Tiểu Thanh cũng giữ vẻ rộng lượng nữa. Hồi nhỏ cô cũng chỉ ngủ ở phòng một đêm. Cô chỉ nhớ là nó bằng phòng của Ngải Tiểu Lan.
Giờ kỹ , là bằng, mà là cả về kích thước, ánh sáng, trang trí nội thất, đều bằng một góc.
Con tiện nhân Ngải Tiểu Lan , dám cướp phòng của !
Lúc , cô thể tự lên tiếng, chỉ đành ở cửa, "hu hu" . Mọi chuyện còn , cứ để Ngải Lương Phát mặt.
...
Trần A Như dắt Ngải Tiểu Lan trở về. Vừa đẩy cửa phòng (phòng cũ của Ngải Tiểu Lan), thấy đồ đạc của Ngải Tiểu Thanh vẫn còn nguyên.
Ngải Tiểu Thanh và Ngải Lương Phát thấy Trần A Như xách đồ về, cũng vội dậy.
Ngải Lương Phát mặt mày khó coi, còn Ngải Tiểu Thanh thì mắt đỏ hoe, rõ ràng là mới .
“Sao thế ?”, Trần A Như vui hỏi.
Ngải Lương Phát một bụng tức giận: “Mẹ! Mẹ xem cái phòng ? Mẹ bắt Tiểu Thanh ở cái phòng như ? Ánh sáng kém, thông gió thì thôi , phòng nhỏ ẩm. Tường thì ố vàng, bong tróc. Tủ quần áo cũng ...”
Trần A Như mặt vô cảm, Ngải Lương Phát lải nhải.
“Nói xong ?”, giọng bà lạnh như băng.
Mình chỉ giúp Tiểu Lan lấy phòng của nó, mà khó khăn thế?
Trần A Như đanh mặt: “Mẹ cái phòng đó thế nào. Hôm nay kịp nữa, mai các con tìm đến sửa sang .”
“Mẹ!”, Ngải Lương Phát còn định gì đó.
Trần A Như đột nhiên cao giọng: “Sao? Cái phòng đó Tiểu Lan ở tám, chín năm, thấy con nửa lời bênh vực. Giờ Tiểu Thanh còn dọn , con nhảy dựng lên, chê bai đủ thứ?”
“Tiểu Lan ở , mà Tiểu Thanh ở một ngày cũng ? Con ngoài đường mà hỏi xem, bao nhiêu gia đình bốn, năm , thậm chí bảy, tám còn đang chen chúc trong căn phòng mười mấy mét vuông. Bao nhiêu năm nay, phát hiện , Tiểu Thanh nhà mỏng manh, yếu đuối hơn thường ? Tiểu thư quý giá thế , nhà họ Ngải chúng e là hầu hạ nổi!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mặt Ngải Tiểu Thanh lập tức trắng bệch. Ngải Lương Phát cũng dám ho he gì nữa.
Lửa giận trong lòng Trần A Như càng bùng lên. Bà sang Ngải Lương Phát: “Mẹ , con mà lòng, con thể nhường phòng của con . Sau con cứ ở phòng khách mà cưới vợ, sinh con, cũng ý kiến.”
“Con thấy Tiểu Thanh ở phòng khách là ấm ức, em gái ruột của con ở đó tám, chín năm, thấy con ấm ức nó một câu?
Đời Tiểu Lan đào mồ cuốc mả nhà con , chuyện gì trời dung, đất tha, mà mày là ruột cứ nhằm nó? Lúc nào cũng tìm cơ hội, hận thể dìm c.h.ế.t em gái ? Sao sinh cái thứ ác độc như mày? Khó trách Tiểu Lan nhà tao...”
Trần A Như mắng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngải Tiểu Lan, mắt ngập tràn đau xót.
Khó trách con bé Tiểu Lan bức đến nông nỗi . Trước đây nó khổ sở đến mức nào, chính của hết đến khác đ.â.m d.a.o tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-327-cong-nhan.html.]
Cảm giác áy náy sắp nhấn chìm lý trí của Trần A Như. Bà đầu, Ngải Tiểu Thanh bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Tiểu Thanh, nhà chú thím chỉ điều kiện như . Tiểu Lan nhường con tám, chín năm . Vì con, chú thím bạc đãi Tiểu Lan quá nhiều. Hôm nay, căn phòng nhất định trả cho nó. Nếu con chê phòng khách xứng với sự cao quý của con, thì chờ chú con về, sẽ , nhường phòng ngủ chính cho con. Hoặc, nếu con cảm thấy ấm ức quá, thì cứ thu dọn đồ đạc về nhà con . Miễn cho kiều thịt quý như con ở nhà thiệt thòi!”
Ngải Tiểu Thanh một tràng mắng mỏ đay nghiến, cả lảo đảo.
“Không ... thím... con ý đó... Em Tiểu Lan ở , con cũng ở . Căn phòng đó vốn dĩ là của Tiểu Lan mà...”
Cô khô khan giải thích, đó thẹn quá hóa giận, sang Ngải Lương Phát lóc: “Anh! Anh gì ? Em bảo , mà cứ khăng khăng cho em dọn. Anh xem, giờ thím hiểu lầm em, tưởng em an phận, kiếm chuyện. Hu hu hu ~”
Ngải Lương Phát ngơ ngác. Mình là vì thấy Tiểu Thanh mắng nên mới... Sao giờ Tiểu Thanh cũng sang trách ? Đều thành của ?
Rõ ràng là cô tủi , ở cửa lau nước mắt, chịu . Mình chẳng qua chỉ là đỡ cho cô vài câu thôi mà.
bộ dạng lóc như hoa lê đái vũ của cô , đành nuốt cục tức trong: “Là của . Lỗi của .”
Ngải Tiểu Thanh thầm thở phào, đầu đáng thương Trần A Như: “Thím, thím đừng giận. Con dọn ngay đây.”
Ngải Lương Phát há miệng, nhỏ giọng: “Mẹ, phòng cũng lớn mà. Hay là cứ để Tiểu Lan với Tiểu Thanh ở chung hai tối . Mai tìm thợ đến sửa sang cái phòng . Dọn dẹp xong, Tiểu Thanh hẵng dọn qua. Dù cũng vội hai ngày .”
Ngải Tiểu Lan nhếch miệng, lộ nụ khát máu: “Cũng . Anh mà sợ nửa đêm dậy c.ắ.t c.ổ nó, thì cứ để nó ở chung với .”
Trần A Như sốc. Bà sợ kích động đến Ngải Tiểu Lan, liền sang mắng Ngải Lương Phát:
“Ngải Lương Phát! Mày là đồ súc sinh ích kỷ! Lão nương với mày bao nhiêu lời, mày coi như gió thoảng qua tai ? Mày cứ ép Tiểu Lan gì? Ngay mặt mà mày còn như , lỡ với ba mày còn nữa, Tiểu Lan còn đường sống ? Thấy nhẫn tâm , mà thấy ai lòng hiểm độc như mày!”
“Đã bao nhiêu , mày thể nhường phòng của mày ! Mày thương Tiểu Thanh thật thì mày tự mà ở phòng khách! Mày ở đây giả nhân giả nghĩa cái gì? Nói lời thì ai mà . Không đụng đến lợi ích của mày, mày ở đây cho ai xem?”
Ngải Lương Phát mắng cho đỏ bừng mặt, liền ôm lấy túi hành lý của Ngải Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, ! Ở phòng ! Anh phòng khách ngủ!”
...
Trên con phố náo nhiệt, Tả Tổ Nghênh và Cương Tử song song.
“Không chứ Cương Tử? Mày mày uống rượu mừng của Giả Tiểu Du á?”
Triệu Cương (Cương Tử) trông điềm đạm hơn nhiều: “Ừ. Tiểu Du với Đường Quốc Quân còn mời rượu tao nữa.”
Tả Tổ Nghênh vẻ mặt kinh ngạc: “Mày... mày chấp nhận ?”
Triệu Cương thở dài: “Không chấp nhận thì thế nào? Mày đúng. Tiểu Du thể về nhà tao. Tao cũng còn mặt mũi nào đối diện với chú thím Giả. Nhà Đường Quốc Quân điều kiện tuy , nhưng thật thà, hiền lành, nhà cũng họ hàng lằng nhằng. Anh còn chịu ở rể. Đối với nhà họ Giả bây giờ, đó là lựa chọn nhất.”
“Những thứ thể cho Tiểu Du, đều là những thứ tao thể cho. Tao... tao chỉ liên lụy cô .”
Giọng Triệu Cương chùng xuống. Sau khi chạy khỏi nhà nửa tháng, tìm Tiểu Du. Cậu nghĩ kỹ, nguyện ý vì Tiểu Du mà vứt bỏ tất cả. Tiểu Du .
“Tiểu Tả, mày đúng. Tình cảm là chuyện của hai . Tao nguyện ý vì Tiểu Du mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng Tiểu Du sẽ bỏ ba cô mà theo tao. Nếu bọn tao còn ở thị trấn, ba tao chắc chắn sẽ để yên.”