Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 320: Cậu út vào thành

Cập nhật lúc: 2025-11-06 02:00:28
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hầu Lệ và hai con hóng chuyện nhà hàng xóm, đến mỏi cả lưng. Nhà họ Triệu cãi vã, lóc, c.h.ử.i bới suốt hơn một tiếng đồng hồ.

 

Cuối cùng, Cương Tử kiên quyết đòi tiền đưa cho bà Triệu, đ.á.n.h cả trai , chạy khỏi nhà.

 

Ông bà Triệu ở nhà c.h.ử.i ầm lên, mấy , chị dâu cũng thêm dầu lửa. Cả nhà đều tỏ rõ thái độ thù địch với Triệu Cương.

 

Tả Tổ Nghênh chạy ngoài tìm một vòng cũng thấy Cương Tử . Nhà họ Giả cũng . Triệu Cương như thể bốc khỏi thị trấn.

 

...

 

Tháng 7 năm 1986, Quốc Vụ Viện ban hành một quy định về cải cách chế độ lao động trong các doanh nghiệp nhà nước.

 

Theo đó, kể từ ngày 1 tháng 10, tất cả các vị trí tuyển dụng công nhân sẽ bãi bỏ chế độ kế thừa (con nối nghiệp cha), tuyển dụng công khai, qua sát hạch và ưu tiên giỏi.

 

Sau sẽ thực hiện diện chế độ hợp đồng lao động, bãi bỏ các chế độ cũ như "con cái thế chân".

 

Điều đồng nghĩa với việc, thời đại "bát cơm sắt" thể truyền thừa kết thúc.

 

Chính sách ban hành, lập tức gây chấn động lớn trong cả nước.

 

Đồng thời, theo chính sách , các thuật ngữ như "nghỉ hưu non" (để nhường suất) và "làn sóng Nam công" cũng dần trở nên phổ biến.

 

Không ít bậc cha lớn tuổi, vội vàng tranh thủ hơn hai tháng còn khi chính sách hiệu lực, để truyền công việc cho con cái về hưu.

 

Còn những cha còn trẻ, hoặc công việc kỹ thuật, hai tháng là đủ để "truyền nghề".

 

Không ít thanh niên đang chờ "thế chân" cha , bỗng dưng mất phương hướng, chạy vạy khắp nơi tìm đường .

 

Việc kinh doanh của "Thương mại Bình An" càng phát đạt hơn. Lô hàng thứ hai còn về đến nơi đặt gần hết.

 

Tô An nắm bắt cơ hội, vội liên hệ với Lưu Hồng Đào ở Dương Thành để đặt thêm hàng.

 

Cuối tháng 7, vợ chồng Vương Vĩnh Thuận ( cả) và Vương Vĩnh Chính ( út) lên thành phố.

 

Đây là đầu tiên hai em xa nhà. Từ cách ăn mặc, đến ánh mắt mộc mạc, đều lạc lõng với cảnh xung quanh.

 

Vương Vĩnh Chính còn đỡ, chứ Vương Vĩnh Thuận và Lưu Hiểu Mai đến thở cũng dám thở mạnh, cứ rụt rè, căng thẳng Vương Vĩnh Chính.

 

Vương Vĩnh Chính một đôi dép xăng đan đế lốp xe, kiểu phổ biến nhất ở nông thôn lúc bấy giờ. Cái quai da từ lốp xe đục mấy cái lỗ thô kệch, xỏ một sợi dây băng dính màu đen. Kiểu giày , nhưng đế bền, giá rẻ, một đôi thể mấy đời.

 

Có lẽ do Lưu Hiểu Mai và Vương Vĩnh Thuận cứ sát rạt, nên Vương Vĩnh Chính giẫm tụt gót mấy .

 

Vương Tiểu Thúy nhận điện báo từ nhà, tính toán thời gian, đạp xe ba gác cổng ga tàu hỏa chờ sẵn.

 

Vương Vĩnh Chính bề ngoài tỏ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng hoảng. Khi khỏi cổng ga, thấy Vương Tiểu Thúy đang chờ bên cạnh, bất giác thở phào.

 

“Chị cả ~”

 

“Chị cả! Bọn em ở đây!”

 

Vương Tiểu Thúy liên tục ngó nghiêng trong đám đông, nhanh thấy em trai đang vác một cái bao tải bụi bặm bậc thang, nhún nhảy vẫy tay với .

 

“Vĩnh Chính! Vĩnh Thuận! Hiểu Mai! Đây ! Chị ở đây!”, Vương Tiểu Thúy lớn tiếng gọi, tay chỉ về phía cổng , hiệu về phía đó.

 

“Chị cả.”, Vương Vĩnh Chính khỏi cổng, mặt mày tươi rói.

 

Vương Tiểu Thúy vội vàng đón: “Ừ! Chị nhận hiệu tàu của các em, liền ga hỏi nhân viên. Biết là tầm các em đến, chị đây chờ một tiếng . Thế nào? Đi đường thuận lợi ?”

 

Vương Vĩnh Chính ậm ừ: “Vâng, cũng . Chị cả, đây là xe ba gác chị mua ?”

 

Vương Tiểu Thúy tự hào vỗ vỗ yên xe: “An An mua đấy. Chở nhiều đồ lắm. Lên , lên nhanh. An An với San San đang ở nhà chờ cơm.”

 

Vương Vĩnh Chính cũng khách khí, quăng bao tải lên xe, sang đỡ Vương Vĩnh Thuận từ tay Lưu Hiểu Mai, vòng tay qua eo , nhấc lên xe.

 

Vương Vĩnh Thuận lúng túng yên. Anh cảm giác xung quanh đều đang , bằng ánh mắt giễu cợt, trong lòng thầm mắng là đồ vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-320-cau-ut-vao-thanh.html.]

 

Anh bám chặt thành xe, trèo lên, co rúm trong góc, dám ngẩng đầu.

 

Vương Vĩnh Chính thấy cả lúng túng, liền quát: “Anh cả! Anh đưa tay kéo chị dâu lên!”

 

“Ờ... Ừ...”

 

“Hiểu Mai, lên .”, Vương Vĩnh Thuận rụt rè đưa bàn tay đầy vết chai , tay bám chặt thành xe để giữ thăng bằng.

 

Lưu Hiểu Mai theo bản năng nắm lấy tay chồng, mượn lực kéo để trèo lên xe.

 

Vương Vĩnh Thuận lặng lẽ thở hắt , lén ngẩng đầu quanh. Như thể : Thấy , vẫn còn ích đấy.

 

Vương Tiểu Thúy ha hả: “Vĩnh Thuận vẫn khỏe chán.”

 

Vương Vĩnh Chính gật đầu: “Anh cả từ nhỏ khỏe nhất nhà mà.”

 

Cái lưng còng của Vương Vĩnh Thuận bất giác ưỡn thẳng lên một chút.

 

Vương Tiểu Thúy toe toét: “Đi! Về nhà! An An với San San đang nấu cơm ở nhà . Nhà cửa chị cũng xem cho mấy căn. Cụ thể thế nào còn các em quyết định. Lát nữa để An An cho các em.”

 

Xe ba gác phố Phúc Khánh, ít hàng xóm quen mặt ngẩng lên chào Vương Tiểu Thúy.

 

“Chị Vương, hôm nay bán hàng ?”

 

“Dạ ! Chị Lý, phơi chiếu ạ?”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Hì hì, mồ hôi, lau qua phơi cho khô.”

 

“Này Tiểu Thúy, ai xe ? Khách đến ?”

 

“Em trai với em dâu đấy! Ha ha ~, hôm nào rảnh sang nhà uống nhé.”

 

...

 

Vương Vĩnh Chính lịch sự gật đầu mỉm với những đang và chào hỏi Vương Tiểu Thúy. “Chị cả, thành phố cũng khó xử như nhỉ. Mọi đều hiền lành.”

 

Vương Tiểu Thúy đạp xe lớn: “Lúc chị mới lên, cũng nghĩ y như em. Cứ tưởng thành phố ai cũng kiêu căng, khinh nông thôn . . Hàng xóm láng giềng dễ sống lắm. Thôi, giờ chị em cũng tin, đợi em ở đây một thời gian là .”

 

Tô An tiếng chuyện bên ngoài, vội chạy đón.

 

“Cậu, mợ! Đi đường vất vả . Mau nhà, nhà. Cháu pha sẵn .”

 

“Ừ!”, Vương Vĩnh Chính xuống xe, đỡ Vương Vĩnh Thuận xuống, dìu phòng. Đến cửa, vội cọ cọ đế giày bậc thềm.

 

Lưu Hiểu Mai thấy cũng bắt chước cọ cọ, lúc mới theo .

 

Vừa phòng, một luồng gió mát rượi ập tới.

 

“Hà ~ Sướng thật!”, Vương Vĩnh Chính tò mò cái quạt cây cao hơn nửa .

 

“Còn lắc đầu nữa ? Đồ xịn đây! Có tốn điện ?”

 

Vương Tiểu Thúy : “Hơn hai trăm đấy. An An mua, chứ cũng rành. Muốn hỏi thì hỏi nó.”

 

“Quạt thì nhằm gì. Các em xem , đây mới là đồ .”, Vương Tiểu Thúy đến cái tủ, lật tấm vải hoa văn ô vuông đang che đậy lên.

 

“Nhìn xem.”

 

Mắt Vương Vĩnh Chính sáng rực, thở cũng dồn dập: “Đây là... TV? Cái TV to xem phim á?”

 

Vương Tiểu Thúy gật đầu: “ , TV to.”, bà đầu, gọi Tô An đang rót : “An An, cái ban ngày bật ? Mau, bật lên cho mày xem.”

 

Tô An ngẩng đầu : “Bật ạ. Từ 6 giờ sáng đến 11 giờ tối đều chương trình. Nửa đêm mới nghỉ.”

 

 

Loading...