Tả Tổ Nghênh xổm bên lề đường cùng Triệu Cương, gào .
Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của bạn, đưa tay chống lên trán, nghiêng , dựa Cương Tử.
“Ui... đỡ tao... đỡ tao cái...”
Triệu Cương đang mắt đỏ hoe, đưa tay đỡ Tả Tổ Nghênh: “Mày gì đấy?”
Tả Tổ Nghênh yếu ớt: “Vừa nãy thấy mày như đàn bà, tao nhịn , dùng ngón chân bấu xuống đất cho đỡ ngượng. Ai dè quen, chuột rút luôn .”
Triệu Cương tức giận hất mạnh Tả Tổ Nghênh.
“Á ~”
Tả Tổ Nghênh ngã sấp mặt đất.
“Đồ qua cầu rút ván! Triệu Cương Tử!!!!”
Triệu Cương đen mặt: “Mày còn là em đấy? Lão tử đây thất tình, yêu thằng khác cướp mất. Mày còn hớn hở? Còn 'bấu đất' đến chuột rút!!”
Tả Tổ Nghênh cũng giận, lồm cồm bò dậy: “Mày gào như thế, cho ? Ít nhất tao còn che mặt mày. Giữa đường giữa chợ, cũng chỉ tiếng , chứ thấy mặt mày.”
“Nếu , cả đời hùng của mày coi như vứt.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hốc mắt Triệu Cương đỏ hoe, mặt mày khó chịu, mắt đầy phẫn nộ.
Tả Tổ Nghênh vỗ vai Triệu Cương: “Tao sợ mày mấy lời rút , nên mới kéo mày ngoài cho bình tĩnh.
Chị Tiểu Du đủ t.h.ả.m . Mày mà còn mấy lời đ.â.m chọc tim , thì đúng là tạo nghiệp. Có những lời là thu , một hai câu xin là xong .”
Triệu Cương trợn mắt: “Tiểu Tả, rốt cuộc mày về phía ai? Tao bỏ xứ kiếm tiền là vì ai?”
Nụ mặt Tả Tổ Nghênh tắt ngấm: “Mày xem mày vì ai?”
Triệu Cương chỉ tay về phía cửa hàng nhà họ Giả, tức giận: “Không vì nó ? nó đối xử với tao thế nào? Nó nhân lúc tao vắng, tằng tịu với thằng cà lăm !”
Tả Tổ Nghênh thấy Triệu Cương vẫn còn phẫn nộ, khỏi thở dài: “Mày kiếm tiền là để cưới chị Tiểu Du. Vậy mày cũng thể chọn cưới, hoặc cưới một cô cần tiền sính lễ. Đâu nhất thiết là chị Tiểu Du.”
“Giờ nó cưới khác, mày đỡ vì nó mà xa kiếm tiền.”
Mắt Triệu Cương đỏ lừ, siết chặt nắm đấm, vung về phía mặt Tả Tổ Nghênh.
Tả Tổ Nghênh nghiêng , né cú đấm. Hắn trở tay, tát cho Triệu Cương một cái.
Bốp!
Triệu Cương ngây .
Tả Tổ Nghênh cũng chột , nhưng lập tức gào lên: “Mày tỉnh cho tao! Mày xem mày cái dạng gì ! Lúc tìm nguyên nhân, giải quyết vấn đề, cứ trút giận lung tung. Mày mà cứ thế , chị Tiểu Du chỉ cần mù, sẽ bao giờ chọn mày!”
Trời trưa nắng gắt, rát hết cả mắt. Thấy Cương Tử bình tĩnh , Tả Tổ Nghênh kéo mái hiên bên cạnh xổm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-318-dao-duc-gia-bat-coc-bang-chieu-tro.html.]
Triệu Cương cúi đầu, rít t.h.u.ố.c một lời: “Tao vui mừng bao đường về, mày thấy đấy. Tình cảm bao nhiêu năm cũng là giả. Tao chỉ là hiểu. Không hỏi rõ ràng, tao cam tâm.”
Tả Tổ Nghênh giật điếu t.h.u.ố.c tay Cương Tử, dụi tắt:
“Phiền c.h.ế.t ! Mày thất tình, lão tử đây với mày, mày còn bắt lão tử hít khói t.h.u.ố.c của mày ? Mày đối xử với đóa hoa tương lai của tổ quốc thế đấy ?”
“Đến nước , mày cứ đổ cho chị Tiểu Du? Sao mày tự xem vấn đề của nhà mày?”
Triệu Cương lí nhí: “Tao vấn đề gì? Tao thật lòng với cô , chỉ thiếu nước m.ó.c t.i.m cho cô xem. Ba tao vì hạnh phúc của tao mà quỳ xuống nhà nó. Vậy mà nó còn... Tao còn mặt mũi nào ba tao. Tao với họ.”
Tả Tổ Nghênh méo miệng: “Mày đấy? Ai với mày là vì chị Tiểu Du sắp cưới thằng Đường Quốc Quân nên ba mày mới quỳ? Rõ ràng là ba mày quỳ , chị mới chọn cưới thằng Đường Quốc Quân!”
Triệu Cương phắt sang Tả Tổ Nghênh: “Thì gì khác ? Ba tao đều là vì hạnh phúc của tao. Ba tao cả đời kiêu hãnh, vì tao mà...”
Tả Tổ Nghênh bắt đầu chuyện với Triệu Cương nữa. Hắn cảm thấy trong đầu Triệu Cương bã đậu.
“Khác chứ! Mày rõ với chị Tiểu Du , tự dưng ba mày chạy đến cửa nhà quỳ lạy. Tính gì?”
“Vì đưa tiền sính lễ ? Vì ép con gái nhà về cho mày ? Mày cứ ba mày vì hạnh phúc của mày mà quỳ. lúc họ quỳ, mày nghĩ ? Anh em, chị dâu mày nghĩ ? Ba mày nghĩ ? Mày nghĩ đến ?”
“Hơn nữa, tại họ bàn với mày? Nhà mày cũng phân gia. 500 đồng thật sự khó đến ? Kể cả , vay ? Quan trọng nhất, lúc sáng xe, mày còn chú Giả bảo nếu mày thật sự lo 500 đồng, cũng thể thương lượng. Lúc đó mày ?”
Tả Tổ Nghênh càng càng hăng, kéo giật Triệu Cương về phía bưu điện: “Đi! Đi! Đi!”
“Làm... gì?”, Triệu Cương một tràng câu hỏi cho ngơ ngác.
Tả Tổ Nghênh bực bội: “Chúng cửa bưu điện quỳ!”
Triệu Cương hiểu: “Ra bưu điện quỳ gì?”
“Quỳ để xin cho hết tiền trong bưu điện. Họ còn cả xe. Bảo họ cho xe luôn. Tốt nhất là cho cả nhà. Họ mà cho, dậy!”
Triệu Cương hất văng tay Tả Tổ Nghênh: “Mày điên ? Mày tưởng mày là ai? Đầu gối mày bằng ngọc tỷ truyền quốc ? Mà đòi cho tiền, cho nhà, cho xe?”
Tả Tổ Nghênh , khẩy: “Thế ba mày điên ? Đầu gối ba mày bằng ngọc tỷ truyền quốc ? Mà đòi cho con gái?”
“Cũng giống như tao rủ mày quỳ ở bưu điện thôi. Ba mày đến nhà họ Giả quỳ, bản chất chính là ăn vạ, là đạo đức giả, là bức ép .”
Triệu Cương cuối cùng cũng hiểu , mặt tái mét.
Tả Tổ Nghênh tiếp: “Mày ba mày quỳ như thế, nhà họ Giả sẽ đối mặt với cái gì ?
Chú thím Giả sẽ chỉ trỏ, nhà họ 'chia rẽ uyên ương', m.á.u lạnh vô tình, họ tham tiền, bán con gái, họ ép ba mày quỳ. Nước bọt của cả cái thị trấn thể dìm c.h.ế.t họ. Mà chị Tiểu Du nếu thật sự gả nhà mày, chị kết cục ?
Chỉ vì 500 đồng, ba mày bưu điện mà quỳ? Sao quỳ nhà họ Giả? Họ từng nhà họ hàng quỳ lạy vay tiền, còn hơn là quỳ nhà họ Giả.
Mày về đây, mày chỉ ba mày kể lể. Mày ngoài hỏi thăm tình hình ?”
“Mày chú Giả tức đến phát bệnh tim, ngất ngay tại chỗ ? Mày ba mày còn chặn cửa, cho đưa chú bệnh viện, ép chị Tiểu Du chịu gả ? Sau đó là Đường Quốc Quân cõng chú Giả xông ngoài đấy...”