Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 292: Thế giới sụp đổ của Ngải Tiểu Lan
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:54:15
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tại để ông đ.á.n.h c.h.ế.t ?”, Ngải Tiểu Lan bằng giọng khàn đặc.
“ với Ngải Tiểu Thanh thể nào hòa giải. Không nó c.h.ế.t, thì là mất mạng. Hắc hắc, nó rộng lượng ? Nếu vì nó, ngày hôm nay ?”
Trần A Như thấy bao nhiêu lời mà Ngải Tiểu Lan vẫn giữ cái bộ dạng bất cần đó, cơn giận bốc lên tận não.
“Mày cứ quậy . Để tao xem mày tự tìm đường c.h.ế.t đến lúc nào.”
“Ba mày đúng. Người như mày, thà rằng năm đó c.h.ế.t quách ở bên ngoài còn hơn!”
Trần A Như gào lên xong, giận dữ bỏ . Bà khỏi phòng bệnh, đụng bác sĩ chính của Ngải Tiểu Lan.
“Xin chào, chị là nhà của Ngải Tiểu Lan ? đang tìm chị đây. Đến văn phòng một lát, chuyện hỏi.”
Ngải Tiểu Lan đầu bóng lưng rời , trong mắt một gợn cảm xúc. Những lời , cô mới đầu, cũng là cuối cùng.
Năm mười tuổi, ba thèm hỏi ý cô, đem bộ quần áo mới cô dành mặc Tết cho Ngải Tiểu Thanh. Cô chuyện, quậy, nhất quyết bắt Ngải Tiểu Thanh cởi trả .
Trong lúc giằng co, thế nào, Ngải Tiểu Thanh lăn từ cầu thang xuống. Ngay lập tức, cô ăn hai cái tát của ba. Cô tức điên, gào thét c.h.ử.i ba bất công, lóc chạy khỏi nhà.
Bên ngoài trời tối đen, lạnh cóng. Cô sợ, nhưng dám về nhà. Cô chỉ ở một góc cách nhà xa, chờ ba gọi về. cô chờ lâu, lâu, cũng thấy ai tìm.
Ba, và trai dường như quên mất cô. Tất cả đều ở trong nhà, dỗ dành Ngải Tiểu Thanh.
Rõ ràng quần áo Tết của cô cướp mất, rõ ràng đ.á.n.h là cô, rõ ràng lóc bỏ chạy giữa đêm là cô, nhưng một ai tìm cô.
Mọi đều đang an ủi Ngải Tiểu Thanh, tự vững mà té ngã ở trong nhà.
Cô hận Ngải Tiểu Thanh đến c.h.ế.t. Cô , chạy về phía xa. Sau đó, một ông chú xuất hiện, đưa cô về nhà ông , cho cô ăn cơm, bảo cô đừng .
Mãi đến chiều hôm , cô mới trốn . Cô sợ hãi tột độ, chạy về nhà. Vừa về đến nơi, ba mắng c.h.ử.i cô. Anh trai thì cô bằng ánh mắt thù hằn.
Nguyên do là, vì tối qua cô bỏ , nửa đêm về, Ngải Tiểu Thanh "sợ ba lo lắng" nên ngoài tìm cô, đó dầm mưa, cảm lạnh, ho sù sụ.
Cả nhà xúm quanh Ngải Tiểu Thanh, dỗ cô uống thuốc, đưa bác sĩ. Không một ai phát hiện cô gặp chuyện gì.
Sau đó, cô càng ngày càng kiểm soát cảm xúc của , đặc biệt là với Ngải Tiểu Thanh, dễ khiến cô mất khống chế. Mặc dù vụ ba cô đưa xem xử bắn, cô thu liễm nhiều.
chỉ cô , nội tâm cô vô cùng thống khổ. Để ba tức giận, cô bằng ánh mắt thất vọng, cô nỗ lực kìm nén ham điều ác của .
Có thể tưởng tượng, việc khắc chế bản chuyện , cũng là điều dễ dàng.
Đặc biệt là khi cô ngày ngày đối mặt với sự khiêu khích của Ngải Tiểu Thanh, lúc nào cũng cảnh " hiền con thảo" của họ kích thích. Cô càng ngày càng thống khổ, tính tình càng lúc càng u ám.
Cô bắt đầu ngừng tự hại bản . Cô chắc chắn bệnh. Cô với , chỉ bảo cô đừng quậy nữa.
Cô với trai, trai cô đầy chán ghét, bảo cô bệnh c.h.ế.t cũng đáng.
Cô định với ba, nhưng lời còn khỏi miệng, ông mất kiên nhẫn bỏ .
Cô quá đau khổ, quá áp lực. Cô thường xuyên tự hành hạ ban đêm, đó tự mua t.h.u.ố.c về bôi, ban ngày giả vờ như chuyện gì. Không ai thể cứu cô. Cô tự cứu . Cô nỗ lực đến thư viện, tra tìm sách vở, rốt cuộc .
Sau đó, cô học theo sách, tự kê đơn bừa bãi cho một ít t.h.u.ố.c an thần, t.h.u.ố.c chống lo âu, rối loạn cảm xúc để uống.
...
Trần A Như theo bác sĩ văn phòng. Vẻ tức giận mặt bà vẫn tan, nhưng sự giáo dưỡng khiến bà nhanh chóng lấy bình tĩnh.
“Bác sĩ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-292-the-gioi-sup-do-cua-ngai-tieu-lan.html.]
Bác sĩ Cát Trần A Như, thẳng: “Tình trạng bệnh lý của Ngải Tiểu Lan bao lâu ?”
Trần A Như chút hiểu: “Tình trạng bệnh lý gì ạ?”
“Chính là nóng nảy, mất kiểm soát, tự hành hạ bản ...”
“Tự hành hạ?”, Trần A Như đột nhiên cao giọng.
Sau đó bà lẩm bẩm: “Lại giở trò mới ! Không lúc nào yên! là lúc nào yên!!!!”
Trên mặt bà tràn ngập vẻ phiền chán. Hết năm qua năm khác, chỉ Ngải Thừa Bằng, mà ngay cả bà, ruột của nó, cũng đến giới hạn chịu đựng.
Bác sĩ Cát vẻ mặt khó hiểu: “Đồng chí Trần, chị ?”
Trần A Như mất kiên nhẫn: “ mà ? Nó suốt ngày giở trò, ai trong đầu nó nghĩ gì?”
Bác sĩ Cát nghiêm túc : “Hai nên chuyện thẳng thắn với con bé . Nhìn vết thương nó kìa, vết cũ chồng vết mới, chắc cũng nhiều năm . Còn nữa, ngày thường cố gắng đừng kích động nó, để nó giữ cảm xúc định. Nếu điều kiện, mau chóng đưa con bé đến khoa tâm thần tư vấn.”
Ra khỏi văn phòng bác sĩ, Trần A Như tức nổ tung.
Ngải Tiểu Lan ở nhà gây sự thì thôi, bây giờ còn mất mặt đến cả bệnh viện, coi như bệnh nhân tâm thần.
Bà phẫn nộ xông phòng bệnh. Ngải Tiểu Lan vẫn giữ cái bộ dạng vô hồn lúc nãy, mặt cảm xúc giường, mở to mắt trần nhà.
Trần A Như lao tới, giật phăng cái chăn : “Mày rốt cuộc đủ ? Mày quậy đến bao giờ? Mày hành hạ chúng tao đến bao giờ? Mày !”
“Mày tự hành hạ ? Lại đây tao xem, mày tàn phế chỗ nào? Sao mày đ.â.m thẳng tim ? Sao c.ắ.t c.ổ luôn ?”, Trần A Như hạ giọng gào lên, đưa tay xé quần áo Ngải Tiểu Lan.
Ngải Tiểu Lan như một con tôm giật , co rúm . Trần A Như còn nhanh hơn, túm lấy áo cô , giật mạnh một cái, "XOẠT" một tiếng, một bên tay áo xé rách.
Cơn ác mộng từng trải qua ùa về trong đầu. Mắt Ngải Tiểu Lan lóe lên sự điên cuồng, cả bắt đầu phát điên, la hét giãy giụa.
“A a a a a! Tránh ! Tránh ! G.i.ế.c mày, g.i.ế.c mày...”
Trần A Như con gái dọa cho lùi một bước. Ánh mắt bà dừng cánh tay trần của con. Cánh tay chi chít những vết sẹo dọc ngang, sẹo mới sẹo cũ, vết d.a.o cắt, vết bỏng, trông vô cùng đáng sợ.
Bà cuối cùng cũng nhận sự nghiêm trọng của vấn đề: “Bác sĩ!!!”
“Bác sĩ!!!!”
Theo tiếng gào thét dồn dập của Trần A Như, bác sĩ Cát cùng mấy mặc áo blouse trắng xông .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ngải Tiểu Lan đè . Một mũi tiêm chích xuống, cô yên tĩnh.
Trần A Như hồn vía định, run rẩy hỏi: “Tại như ? Tiểu Lan... Tiểu Lan nó ?”
Mấy y tá đặt Ngải Tiểu Lan ngay ngắn lên giường ngoài. Bác sĩ Cát nhíu mày Trần A Như: “Chị gì với nó?”
“ dặn chị là đừng kích động nó ? Vừa dặn xong, bên mất kiểm soát cảm xúc.”
Trần A Như há miệng, thốt nên lời.
Bà về phía Ngải Tiểu Lan đang im, đưa tay lật áo cô lên.
Ngay đó, đồng tử bà co rút , bà vội che miệng, lùi về một bước.
“Sao... Sao nông nỗi ?”