Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 288: Một cái hố lớn
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:54:11
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô Ngụy gật đầu: “Vâng. Mấy chị em . Em sẽ suy nghĩ.”
Tiễn hai bà chị dâu , cô Ngụy lúc mới tinh thần tiếp Tô An: “Mấy tháng gặp. Sao nghĩ đến thăm cô thế ?”
“À, chuyện học hành thế nào ? Con bỏ đấy nhé. Có sách ? Tìm trường ?”
Nghe cô Ngụy hỏi một tràng, lòng Tô An bất giác mềm .
“Đáng lẽ con đến thăm cô sớm hơn. Dạo con bận quá, rảnh . Sách con vẫn ạ. Trường con cũng tìm , giờ học bạ con đang treo ở trường Thể d.ụ.c A Đại. Con đăng ký một lớp học thêm bên ngoài. Cô yên tâm, con là học sinh của cô, nhất định cô mất mặt .”
Cô Ngụy mím môi . Bà thật lòng yêu nghề giáo, và quý những đứa trẻ chịu khó học hành.
Tô An chợt nhớ kiếp , lúc cô tình cờ gặp cô Ngụy phố, tóc cô hoa râm, vẻ mặt đầy khổ sở.
Rõ ràng cô Ngụy mắt còn đến 40, mặt mày tươi tắn, dịu dàng. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, rốt cuộc cô trải qua những gì?
“Cô Ngụy, hai bà thím là họ hàng nhà cô ạ?”
Nụ mặt cô Ngụy tắt ngấm, thoáng nét u sầu: “Ừ, một là chị dâu cả, một là em dâu của chồng cô.”
“Cô ơi, nhà cô gặp khó khăn gì ạ?”
Cô Ngụy thở dài, tay gõ gõ lên đầu gối, trông phiền muộn.
“Cũng chút chuyện, giờ cô cũng đang rối lắm.”
“Sao ạ?”, Tô An hỏi.
Cô Ngụy lẽ cũng đang bức bối, thấy Tô An hỏi, liền dốc bầu tâm sự: “Mẹ chồng cô bệnh liệt nửa . Tinh thần thì vẫn , nhưng sinh hoạt tự chăm sóc . Mấy em chồng cô họp mấy , mà vẫn thống nhất cách giải quyết.”
“Nhà chị dâu cả, con trai cưới vợ. Công việc của chị cũng nhường cho con dâu , giờ chỉ ở nhà bế cháu.
Chồng cô là con thứ hai. Cô và chồng cô, một là giáo viên, một là bác sĩ. Con cái thì mới lên cấp ba, cũng cần bọn cô lo lắng nhiều.”
“Nhà chú út, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, nhà ba đứa con. Đứa lớn , còn hai đứa nhỏ, cũng như nhà cô, đang học nội trú cấp ba.”
“Ý của cô là, mỗi nhà chăm một tháng, hoặc một quý, luân phiên . nhà chị cả và nhà chú út đều rảnh.”
“Bố chồng cô thì thương con cả, chồng cô thì thương con út. Họ thấy nhà cô gánh nặng nhẹ nhất. Giờ ý của các bậc trưởng bối trong họ là, bảo cô nghỉ việc, về nhà chăm sóc bà cụ. Nhà cả và chú út, mỗi tháng sẽ đưa cô 8 đồng tiền công.”
Cô Ngụy : “Lương của cô cũng bình thường. Hơn nữa, nghề giáo viên giống nghề khác, ai cũng thế . Kể cả nhường cho con cháu, chúng nó cũng năng lực giảng dạy. Nghĩ nghĩ , đúng là bên cô linh động hơn thật.”
“Mỗi nhà họ đưa 8 đồng, một năm cũng gần hai trăm, bằng nửa năm lương của cô .”
“Cô... chỉ là cô nỡ rời xa trường học, nỡ xa học trò của .”, Cô Ngụy nở một nụ chua xót.
Tô An cô Ngụy yêu nghề đến nhường nào, cô nhíu mày hỏi: “Cô ơi, thế chú nhà cô cũng đồng ý ạ?”
Cô Ngụy : “Chú gì, bảo là tùy ý cô. Thật chắc chú cũng hy vọng cô ở nhà chăm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-288-mot-cai-ho-lon.html.]
Nếu , áp lực của chú cũng lớn. Nhà ba em, cả và chú út đều khó khăn. Cứ đùn đẩy thế cũng cách, để ngoài chê .”
“Đấy, hai bà chị dâu đến khuyên cô. Ai cũng cái khó, họ cũng sẽ cảm kích cô. Mà già thì cũng lo.”
Tô An chỉ thể thầm nghĩ, thời nay thật là... thật thà.
Giáo viên thời nay, cũng là những phẩm chất nhất.
“Cô Ngụy, nếu chồng cô cũng thấy vấn đề gì, cô cứ bảo chú nghỉ việc về chăm ạ.
Dù nghề bác sĩ cũng truyền cho con cái . Đó còn là ruột của chú , chẳng lẽ chú tự hiếu thảo với ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Còn nữa, hai bà chị dâu đưa cô 8 đồng một tháng, cô chắc là lấy tiền ?
Vạn nhất đến lúc đó, nhà khất một chút, nhà bảo tiêu việc việc , đưa tiền. Bản cô thu nhập, suốt ngày ngửa tay xin tiền chồng, chẳng áp lực của chú còn lớn hơn ?”
Tô An là lý. Kiếp , bất kể là quần áo cô Ngụy mặc, đôi tay thô ráp, vẻ mặt khổ sở, đều cho thấy cô sống chút nào. Hoàn khác xa với vẻ dịu dàng, nhã nhặn bây."giờ.
Cô nhớ, hình như lúc đó là Tết Đoan Ngọ. Cô Ngụy xách một giỏ thức ăn lớn, đang mặc cả với bán hàng, cẩn thận hỏi xem thể cho thêm vài cọng hành .
Gặp Tô An, cô vội vàng vài câu gấp, hình như là họ hàng lễ tết đều đến nhà cô thăm bà cụ, cô về nhà nấu cơm.
Nếu đúng như , nghĩa là cô Ngụy từ bỏ sự nghiệp yêu thích, đón bà cụ về chăm. Cả năm bốn mùa nghỉ, lễ tết còn hầu hạ luôn cả hai nhà .
Biết hai nhà chẳng quan tâm gì, chỉ đến ăn đồ nấu sẵn, mà vẫn bà cụ khen là hiếu thảo nhất.
Nếu là đây, Tô An sẽ nghĩ nhiều. sống một đời, Tô An cảm thấy chuyện chính là một cái hố lớn, là cái hố phân thối hoắc, hố c.h.ế.t đền mạng.
“Cô ơi, cô yêu nghề giáo viên như , học sinh cũng quý cô. Ở trường cô bao nhiêu bầu là giáo viên ưu tú. Lần lúc cô lên bục phát biểu, cô ước mơ lớn nhất của cô là học trò ở khắp thiên hạ ? Cô tuyệt đối đừng từ bỏ công việc của .”
Nói về chuyện ở nhà chăm già, Tô An là kinh nghiệm nhất, cũng hiểu rõ nhất sự vất vả trong đó.
Hèn gì kiếp gặp cô Ngụy, cô biến thành bộ dạng đó. Chắc là lòng "thánh mẫu" trỗi dậy, nghỉ việc về nhà chăm bà chồng vốn ưa .
Cô Ngụy Tô An khuyên, khổ: “ chuyện , dù cũng nhượng bộ.”
Tô An thẳng: “Vậy cô cứ bảo chồng cô nghỉ việc. Mẹ chồng cô thích cô. Bà thích cô em dâu út cơ mà. Cô mà hầu hạ, khéo bà cáu gắt, mắng mỏ cô mỗi ngày.”
“Hơn nữa, bà ruột của cô. Cô chăm sóc, sẽ thấy đó là điều hiển nhiên. Lỡ mà sơ suất gì, cảm lạnh, ngã... cô chính là tội nhân của cả dòng họ.
Đừng vợ chồng cả, chú út, ngay cả chồng cô, cũng trách cô, cho rằng cô bất mãn, cố tình hành hạ, giày vò bà cụ.”
“Thế chẳng cô tự đưa d.a.o cho khác, chờ họ đ.â.m ?
Đến lúc đó, cô tám cái miệng cũng giải thích rõ. Làm ơn mắc oán, công việc cũng mất. Làm gì cũng ngửa tay xin tiền, cả ngày ở nhà bưng bô, đổ rác, đầu bù tóc rối.
Cô ơi, cô là văn hóa. Cô hiểu, trong bất kỳ mối quan hệ hôn nhân nào, cả hai đều cùng tiến về phía . Cô còn đến tuổi về hưu. Lúc mà nghỉ việc là lương hưu .
Cô chỉ vì một già sinh , nuôi , còn thích , mà từ bỏ công việc. Đây chỉ là chuyện hiếu thuận . Quyết định mà đưa , cô sẽ mất nguồn thu nhập, mất luôn cả sự đảm bảo dưỡng lão cho nửa đời . Cô cảm thấy, sự đảm bảo đó, đời ai thể cho cô?”