Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 278: Căn nhà, cái chết bất đắc kỳ tử
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:54:01
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bao tải còn , một túi là cổ áo giả, một túi là vớ nilon. Tuy khách mua cũng ít, nhưng đến mức tranh giành như nữa.
Thấy khách vãn dần, Tô An rút một tờ 'đại đoàn kết' đưa cho Nhậm Tam, giọng khàn : “Đói lả , trông sạp cho, quanh đây xem gì ăn thì mua về.”
Nhậm Tam gạt tay Tô An : “ tiền, chị chờ một lát.”
Nói xong, đầu chạy biến.
Chẳng mấy chốc, xách về mấy cái bánh bao thịt cùng hai chai nước ngọt ga: “Chị, của chị đây.”
“Ăn chị, nước ngọt cược tiền vỏ chai, lát uống xong mang trả vỏ.”
Tô An lấy bánh bao từ trong túi giấy dầu , vội nhét miệng, thỉnh thoảng ngưng ăn để tiếp khách.
Ăn xong, thấy khách nhiều lắm, Tô An liền dặn Nhậm Tam trông sạp, còn thì về phía căn nhà lầu hai tầng bên đường, cách đó xa.
Tầm bốn giờ, công nhân các nhà máy lớn tan tầm, khách sẽ đông hơn. Tranh thủ lúc khách còn vắng, Nhậm Tam trông sạp, cô xem chủ nhà về .
Từ quảng trường , băng qua đường, thêm tới 200 mét là đến cửa căn nhà bà cụ chỉ.
Căn nhà tuy là nhà ở, nhưng tầng một thể cải tạo thành mặt tiền kinh doanh, vì phía là mặt đường lớn, đối diện thẳng là cửa hông của tiệm bách hóa tổng hợp. Đi về bên trái là quảng trường, cũng bên trái xuống một đoạn xa là lối khu phố buôn bán sầm uất.
Căn nhà vẫn còn cũ lắm, quan trọng nhất là phía cửa lớn, nếu cải tạo, bức tường bên hông cũng thể đập thông để cửa lớn, đúng chuẩn một căn góc hai mặt tiền.
Vị trí thể là chê . Tuy thành phố A hiện đang phát triển theo hướng phía Tây, nhưng mười mấy năm , khu phố cổ vẫn sẽ là khu vực phồn hoa của thành phố.
Điều là nhờ quảng trường lớn nhất thành phố A ở đây, hơn nữa tháp đá Vạn Phương, hồ sen và đồi hoa hướng dương tĩnh lặng đều cạnh đây. Sau các hoạt động lớn của thành phố A đều sẽ tổ chức ở đây.
“Ủa, là cháu ?”
Tô An đầu , là bà cụ dắt cháu dạo ở quảng trường hôm qua.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Bà ơi, thật khéo quá, gặp bà ạ.”
Bà cụ : “Cháu đến xem nhà ? Nó về , đang ở nhà đấy. Đi, dẫn cháu gõ cửa.”
“Kim Hoa, Kim Hoa, nhà ?”, Bà cụ dẫn Tô An lên gõ cửa.
“Ai, ai đấy ạ?”
“Ta đây, thím Hai của mày đây.”
Một đàn ông trung niên khí chất nhã nhặn mở cửa.
Thím Hai Lý cần Tô An mở lời, thẳng ý định.
Ánh mắt đàn ông hiện lên một nét phức tạp, một lúc lâu mới với Tô An: “Cô xem .”
Thím Hai Lý mời Tô An nhà. Qua lời giới thiệu của bà, Tô An mới bà là thím Hai ruột của chủ nhà Tào Kim Hoa.
“Cháu xem, căn nhà là của ông nội nó để . Mười một năm , khi cháu trai cưới vợ, vợ chồng cả dỡ nhà cũ xây , nền móng cũng luôn. Đừng thấy là xây mà lo, giấy tờ cần đều đủ cả.”
“Nếu thật sự hết cách, ai...”
Tô An xem qua một lượt, tầng một một phòng ngủ, một phòng bếp kiêm nhà vệ sinh, phòng khách khá lớn, tổng diện tích sàn 90 mét vuông.
Tầng hai ba phòng ngủ một phòng khách, còn chừa ban công để phơi đồ. Đáng tiếc duy nhất là mái mái bằng xi măng, mà là mái ngói.
Thím Hai Lý dường như cũng nhận Tô An hài lòng về phần mái: “Lúc xây nhà nghĩ nhiều thế, đều lợp ngói, mới bắt đầu chuộng kiểu mái bằng. Thực nếu cháu sửa, cũng thể tốn ít tiền đổi thành mái bằng.”
“Tường chắc chắn vấn đề gì, gạch đều là vợ chồng cả tự phơi tự nung, hề bớt xén công đoạn, chắc chắn vô cùng.”
Tô An gật đầu, sang hỏi chủ nhà Tào Kim Hoa đang im lặng theo : “Anh Tào, căn nhà bán bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-278-can-nha-cai-chet-bat-dac-ky-tu.html.]
Tào Kim Hoa liếc thím Hai: “Một vạn tám ngàn tệ.”
Tô An lắc đầu: “Đắt quá, căn nhà của tổng cộng cũng chỉ 180 mét vuông, tính là một trăm đồng một mét vuông .”
Tào Kim Hoa vội : “Nhà mới xây lâu, hơn nữa vị trí , bất kể là dạo tiệm bách hóa, khu phố sầm uất đều gần. Trường học cũng ở ngay bên cạnh, nếu cô con, trẻ con học cũng tiện.”
Thấy Tô An gì, hỏi tiếp: “Vậy cô bằng lòng trả bao nhiêu? Cô cứ giá.”
Thím Hai Lý cũng vội : “ đúng, mua bán là thuận miệng, cháu cứ giá ?”
Thật Tô An cũng chỉ theo bản năng mặc cả, nhưng thấy vẻ mặt vội vã của đối phương, trong lòng cô dấy lên nghi ngờ, sinh lòng cảnh giác.
Căn nhà lẽ vấn đề gì chứ?
Tô An thử: “Lúc nãy hỏi đường một thím, đến xem nhà, với mấy lời khó hiểu. Căn nhà của vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt Tào Kim Hoa khó coi, thím Hai Lý gượng: “Có thể vấn đề gì chứ? Cháu trai lớn của vẫn đang ở đây mà.”
Tô An Tào Kim Hoa chằm chằm.
Tào Kim Hoa mất tự nhiên : “Chắc họ chuyện của con trai .”
Thím Hai Lý quá lên: “Đó mà gọi là chuyện ? Ai dám nhà ở mà từng tiễn đưa vài chứ?”
Tô An cau mày: “Anh Tào, cứ thẳng với , chứ để lung tung dọa , lòng cũng yên.”
Mắt Tào Kim Hoa ánh lên nỗi đau: “Con trai mười tuổi của , cuối năm ngoái c.h.ế.t tự nhiên ở trong nhà .”
Tô An giật nảy : “Xin , mong nén bi thương.”
Tào Kim Hoa lắc đầu: “Không , chuyện quanh đây đều cả. Bằng cũng nghĩ đến việc bán nhà, trong nhà cũng là bóng dáng của con, đau lòng.”
Tuy thất lễ, nhưng Tô An vẫn hỏi: “Anh c.h.ế.t tự nhiên là...?”
Tào Kim Hoa thở dài: “Bị điện giật. Lúc phát hiện thì muộn.”
“Cô yên tâm, sự việc đó, bộ đường điện trong nhà chúng hết . Chuyện đó chỉ là t.a.i n.ạ.n ngoài ý .”
Tuy mê tín, nhưng lòng Tô An vẫn chút thoải mái. Hơn nữa, xét về nhà ở, kiểu nhà cũ trăm đồng một mét vuông cũng là đắt, còn chuyện như .
“Anh Tào, thật lòng mua căn nhà . Bỏ qua chuyện ngoài ý , giá cả của cũng quá đắt. Nhà mới ở khu Long Tường Phủ bên phía Tây, căn hộ nhất cũng chỉ 98 đồng một mét vuông là mua .”
“Nhà là mái bằng kiên cố hẳn hoi. Một vạn tám, thể mua hai căn ba phòng ngủ ở Long Tường Phủ , hà cớ gì mua nhà .”
“Chỗ của vị trí .” Giọng Tào Kim Hoa yếu nhiều.
“ là vị trí , chứ nếu vị trí khác, cuối năm ngoái mua một căn ba phòng ngủ sân bên phía Đông cũng chỉ 2200 đồng.”
“Vậy cô trả bao nhiêu?”
Tô An im lặng một lúc: “Chuyện ngoài ý , dù thừa nhận , nó vẫn ảnh hưởng đến giá nhà. Hơn nữa giá nhà vốn dĩ cao, giá trong lòng là...”
“Không , thấp quá!” Tào Kim Hoa buột miệng ngay.
“Ai trả giá như chứ?”
Thím Hai Lý vội kéo Tào Kim Hoa một bên khuyên nhủ: “Mày đứa nhỏ , giá thấp thì kêu lên. Một vạn tám, mày còn mong bán căn nhà để phát tài ? Muốn tìm mua hớ thì mày cũng chờ chứ. 35 tuổi , mau giải quyết chuyện , 40 tuổi mày thể bố nữa còn . Chuyện nặng nhẹ gấp , lo đại cục!”
Sắc mặt Tào Kim Hoa khó coi, hít sâu một bước đến mặt Tô An: “Tầng một nhà thể cửa hàng, đây cũng đến hỏi thuê .”
Ánh mắt Tô An tối : “Thế , nếu vì tầng một thể mặt tiền, thật, bảy tám ngàn cũng mua.”
“Loảng xoảng ~”
Tô An đầu theo tiếng động, một phụ nữ xách giỏ thức ăn, chiếc giỏ trong tay rơi xuống đất. Chị đầy hoang mang, gương mặt trắng bệch còn một giọt máu.
“Kim... Kim Hoa, bán nhà? Lẽ nào... Lẽ nào những lời họ đều là thật?”