Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 275: Hoặc đoàn tụ dưới suối vàng, hoặc gặp nhau trên đỉnh vinh quang

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:58
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tả Tổ Nghênh lái xe máy, dắt theo em chí cốt từ nhỏ là Cương Tử, chạy từ thành phố A xuống phía Nam.

 

Đi qua mấy tỉnh, eo cứng đơ như thép, m.ô.n.g cũng mài chai sạn.

 

Còn đến nơi, đang chạy đường quốc lộ bình thường, đột nhiên xuất hiện một đống cát. Xe lật.

 

Hai ngã văng , còn kịp bò dậy, một đám cầm vũ khí sắc bén từ trong rừng cây hai bên đường xông .

 

Đồng tử Tả Tổ Nghênh co rút . Hắn thấy con sông bên cạnh, liền lộn một vòng lăn xuống đó.

 

Cương Tử thấy , cũng vội vàng nhảy theo Tả Tổ Nghênh.

 

Hai áp sát bờ kè, ngâm trong nước dám thở mạnh. Trên bờ, đám la hét ầm ĩ.

 

Hai tiếng , hiện trường yên tĩnh trở . Hai mới bơi xuôi dòng một đoạn bò lên bờ.

 

Cương Tử một tay ôm đầu gối, đau đến hít hà: “Vãi chưởng, lão tử thấy thằng vác cả s.ú.n.g săn.”

 

“Tiểu Tả, xe máy, xe máy của mày! Đây là cướp giữa ban ngày .”

 

“Cương Tử, ? Nghiêm trọng ?”, Tả Tổ Nghênh cúi xuống xem đầu gối của bạn.

 

Quần mài rách, đầu gối trầy da, nhưng may là quá nghiêm trọng.

 

Tả Tổ Nghênh ngẩng đầu xung quanh: “Đi ? Phải bộ mấy dặm nữa mới thành phố.”

 

“Đi . Phía Nam loạn quá. Đi nhanh thôi.”

 

Hai dìu thành, miệng vẫn còn la lối: "Lát nữa đến Cục Công an một chuyến, đúng là vô pháp vô thiên."

 

Khi cả hai thành phố, thấy các khẩu hiệu tuyên truyền treo đầy đường, sắc mặt cả hai đều lắm.

 

Những cái khác thì thôi, nhưng ba câu khẩu hiệu vô cùng bắt mắt:

 

“Nghiêm trị cướp giật, trộm cắp. Tội phạm, du côn cướp bóc vũ trang, b.ắ.n c.h.ế.t thưởng!”

 

“Không cướp xe cảnh sát. Cướp xe cảnh sát là phạm pháp.”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Cướp xe chở tiền là tội lớn, sẽ b.ắ.n hạ tại chỗ!!”

 

Mắt Tả Tổ Nghênh trợn tròn. Ba câu khẩu hiệu não bốc khói.

 

Nó khiến liên tưởng đến , nhiều chuyện, và hiểu rõ tình cảnh hiện tại của .

 

Trời đất chứng giám, là một thanh niên 00 (sinh năm 2000), một công dân của thế kỷ 21, sống trong một xã hội hài hòa, an , yêu thương, cãi cũng thể báo công an.

 

Hắn những năm 80-90 ở phía Nam khá hỗn loạn, nhưng ngờ loạn đến mức .

 

Đời cứ thời khắp nơi đều là vàng, chứ ai thời khắp nơi đều là Diêm Vương .

 

“Cương Tử, chuyến bốc đồng . Chúng chuẩn đủ.”

 

Cương Tử ngẩng đầu biểu ngữ treo cầu, khóe miệng giật giật: “ cũng thấy bốc đồng. Sao cảm giác giống chỗ chúng gì cả.”

 

Tả Tổ Nghênh nghiến răng, vẫn cam tâm: “ đến đây , xe máy cũng cướp. Cứ thế về, lỗ nặng!”

 

Cương Tử đầu Tả Tổ Nghênh: “Cậu tính ?”

 

Tả Tổ Nghênh hít sâu một : “Tiếp tục xông pha. Hoặc là đoàn tụ suối vàng, hoặc là gặp đỉnh vinh quang.”

 

...

 

Vương Tiểu Thúy sai. Từ hôm đó, ngày nào Đường Văn Hào cũng đến sạp của Lưu Quốc Quyên ăn bánh nếp, mặt tấn công cô một cách mãnh liệt.

 

Anh chỉ công việc chính thức, trông cũng nho nhã, lịch sự, quan trọng nhất là kiên nhẫn với bé Tuệ Tuệ, cũng chê Lưu Quốc Quyên ly hôn.

 

Nhìn kiểu gì cũng là một đàn ông hiếm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-275-hoac-doan-tu-duoi-suoi-vang-hoac-gap-nhau-tren-dinh-vinh-quang.html.]

Lưu Quốc Quyên tránh như tránh tà.

 

...

 

Trải qua hơn 50 giờ tàu, Tô An và Nhậm Tam đầu nặng chân nhẹ bước khỏi ga tàu hỏa. Vẫn như khi, họ chi đậm bao một chiếc xe ba gác về nhà.

 

Lần về đến nhà là buổi tối. Vương Tiểu Thúy và Tô Bình đều ở nhà. Thấy Tô An và Nhậm Tam về, cả hai đều vui mừng khôn xiết.

 

“Con bé , lâu thế? Mẹ mấy đêm nay ngủ , cứ sợ... Ai, may mà bình an về nhà .”

 

“Hai đứa nghỉ , đồ ăn cho.”

 

“Thím ơi, nước nóng ạ?”

 

Vương Tiểu Thúy gật đầu: “Có, vẫn đang đun.”

 

Nhậm Tam với Tô An: “Chị, tóc chị dài , chị gội ?”

 

Tô An liếc mái tóc bết dính của em, uể oải gật đầu, dậy.

 

Trước đây trời lạnh, tàu hỏa hôi cũng đành chịu. Giờ trời ấm, mùi còn kinh khủng hơn.

 

Vương Tiểu Thúy đẩy Tô Bình bếp: “Đi rót nước cho An An . Mẹ tìm quần áo tắm cho hai đứa.”

 

Lúc Tô An gội đầu xong , Vương Tiểu Thúy tráng xong bốn cái bánh trứng rán tóp mỡ siêu to khổng lồ, còn một bát canh trứng củ cải sợi.

 

Nhậm Tam bàn ăn. Thấy Tô An , vội : “Chị, em chờ chị nữa, mau đây ăn.”

 

“Chờ gì chứ, chị cũng đói lắm .”

 

Vương Tiểu Thúy lấy khăn lông khô trong tay Tô An, giúp cô lau tóc: “Mau xuống ăn . Canh múc cho nguội bớt , chắc nóng lắm .”

 

Tô An nhặt một cái bánh rán khổng lồ trong rổ, c.ắ.n một miếng thật mạnh. Mùi thơm của thức ăn trong miệng khiến cô thỏa mãn thở dài.

 

Vương Tiểu Thúy thấy hai đứa trẻ ăn ngấu nghiến, đau lòng thôi, miệng cằn nhằn ngớt.

 

Tô Bình đặt một đĩa quả sơn rửa sạch lên bàn, im lặng bên cạnh Tô An và Nhậm Tam ăn.

 

Nhậm Tam cầm một cái bánh rán đưa cho Tô Bình: “Anh, bánh trứng .”

 

Tô Bình lắc đầu: “Anh đói, Tam ăn .”

 

Tô An xử lý xong cái bánh rán, húp thêm hai bát canh, lúc mới xoa bụng, dựa tường: “Ngô ~ Thoải mái quá ~”

 

Tô Bình đẩy đĩa sơn tới: “An An, ăn sơn .”

 

Tô An nhón một quả: “Nhanh sơn ?”

 

Vương Tiểu Thúy : “Bà nội bé Đại Bảo cho đấy. Con dâu bà bên nhà đẻ gửi cho một sọt. Thằng bé Đại Bảo ăn bánh rán của hai , nên bà đáp lễ, chia cho nhà một đĩa. Anh con nỡ ăn, cứ để dành chờ hai đứa về. Chứ về sớm là hỏng hết.”

 

Nhậm Tam vội bốc mấy quả nhét tay Tô Bình: “Anh, ăn !”

 

Sau đó bưng đĩa đưa tới mặt Vương Tiểu Thúy: “Thím ăn ạ.”

 

Vương Tiểu Thúy buông khăn xuống, nhón hai quả nhỏ nhất: “Tam ăn , hôm thím nếm , chua chua ngọt ngọt.”

 

Nhậm Tam và Tô An ăn hai quả là chịu thua, phòng ngủ.

 

Vương Tiểu Thúy cầm khăn lông khô, theo Tô An phòng, bảo cô thả tóc khỏi mép giường để hong khô, miệng vẫn lẩm bẩm: “Lúc trẻ chú ý, già khổ, đau đầu là mệt lắm đấy.”

 

Trong tiếng cằn nhằn của Vương Tiểu Thúy, Tô An chìm giấc ngủ, cảm thấy an tâm lạ thường.

 

Tô Bình dọn dẹp bát đũa, xách đống quần áo bẩn của Tô An và Nhậm Tam sân, cho nước và bột giặt ngâm.

 

Lúc Vương Tiểu Thúy , bắt đầu vò.

 

“Bình Bình, con cái đứa , giặt ? Để đấy giặt. Con ngủ nhanh , mai đặt tiệc cưới ? Mai dậy sớm.”

 

 

Loading...