Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 274: Tư tưởng sao cứ như thời chưa giải phóng vậy?

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:38
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô bán món bánh nếp hấp ( còn gọi là thiết bánh). Mỗi sáng cô một khay lớn, gửi nhờ xe đẩy của Vương Tiểu Thúy, cùng bán hàng.

 

Xe đẩy đến cổng nhà máy Dệt Hoàng Tế, Vương Tiểu Thúy giúp Lưu Quốc Quyên khiêng khay bánh nếp nặng trịch lên xe đẩy, xếp ghế, dao, xiên tre lên xe.

 

Hai lúc mới hợp sức đẩy xe về phía phố Tam Hồ.

 

Các nhà máy lớn như xưởng sắt thép, xưởng đồ hộp, xưởng gỗ, xưởng thủy tinh đều ở hướng . Rất nhiều công nhân đều qua phố Tam Hồ. Vương Tiểu Thúy mỗi sáng đều đó bán, qua giờ cao điểm buổi sáng mới chuyển đầu khu phố sầm uất.

 

Xe dừng, Lưu Quốc Quyên lập tức lấy hai cái ghế dài xe xuống, tìm vị trí thích hợp đặt, đó cùng Vương Tiểu Thúy khiêng khay bánh xuống đặt lên ghế.

 

Hai chuẩn xong, khách đến.

 

“Bác ơi, cho một cái bánh bột ngô!”

 

Vương Tiểu Thúy nhanh nhẹn phết dầu lên chảo, hỏi khách: “Thêm trứng thêm tóp mỡ? Thêm một loại hai hào, thêm cả hai loại ba hào, tặng kèm rau dưa. Không thêm gì, chỉ củ cải sợi hoặc khoai tây sợi thì một hào.”

 

“Thêm cả hai ạ.”

 

“Rồi, ngay ~”

 

Hôm nay là ngày thứ ba Lưu Quốc Quyên bán, tuy còn bối rối như ngày đầu, nhưng cô vẫn dám mở miệng rao hàng.

 

Thấy khách tới, cô chỉ thể nặn nụ , một cách khô khan.

 

Một phụ nữ tóc ngắn, mặc đồ vải sợi tổng hợp, dắt xe đạp tới, khay bánh nếp đủ màu sắc của Lưu Quốc Quyên, hỏi: “Bánh nếp ?”

 

Lưu Quốc Quyên căng thẳng: “Vâng, bánh nếp ạ, còn nóng hổi, sáng nay hấp xong.”

 

“Bán thế nào đấy?”

 

Lưu Quốc Quyên kéo tấm vải màn che bánh , chỉ các vết cắt sẵn mặt bánh:

 

“Một miếng như vầy là bốn hào, dài cả một thanh đấy ạ.”

 

Người phụ nữ theo, miếng bánh rộng bằng hai ngón tay lớn.

 

Lưu Quốc Quyên xong, sợ đối phương chê đắt, vội giải thích: “Trong mứt táo, nho khô, còn lạc rang giã nhỏ với đường đỏ, nguyên liệu đắt tiền. Lúc còn canh nồi hấp liên tục, đổ từng lớp một, một lớp chín thêm lớp khác, tốn công lắm ạ.”

 

Người phụ nữ tò mò chỉ phần màu vàng xen kẽ đỏ trắng: “Đó là gì ?”

 

Lưu Quốc Quyên lập tức giới thiệu: “Lớp cùng là gạo nếp, đó là nho khô và lạc rang. Lớp giữa là gạo nếp trộn nước đường đỏ. Lớp cùng là lớp kê vàng và mứt táo. Chị gái, lấy một thanh ạ, đảm bảo ngon.”

 

Người phụ nữ gật đầu: “Cho một thanh .”

 

“Vâng ~”, Lưu Quốc Quyên mặt lộ vẻ vui mừng, vội lấy con d.a.o sạch, tìm hai cái xiên tre, cắt một thanh đưa cho khách.

 

Người phụ nữ móc bốn hào đưa cho Lưu Quốc Quyên, bên cạnh ăn luôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-274-tu-tuong-sao-cu-nhu-thoi-chua-giai-phong-vay.html.]

Một thanh bánh lớn, nhưng cắt cũng nhỏ, cầm tay nặng trĩu. Bánh dài gần hết cả cái xiên, đúng là nhiều nhân. Cắn một miếng mềm thơm ngọt.

 

Lưu Quốc Quyên căng thẳng đối phương. Thấy khách khen ngon, cô mới thở phào.

 

“Cắt cho thêm hai thanh nữa, mang xưởng cho đồng nghiệp ăn.”, phụ nữ móc thêm tiền đưa cho Lưu Quốc Quyên.

 

“Vâng ạ.”

 

Người phụ nữ , Lưu Quốc Quyên nắm chặt một đồng hai hào trong tay, lòng vui như mở hội.

 

Vạn sự khởi đầu nan. Sau nhất định sẽ hơn. Cô sẽ liên lụy nhà nữa, cô cũng thể nuôi nổi Tuệ Tuệ (con gái cô).

 

Vương Tiểu Thúy tiễn khách xong, sang trêu Lưu Quốc Quyên: “Quyên , thím bảo là cháu mà.

 

Ly hôn gì mất mặt hết. Cháu là đứa con gái , rời khỏi nhà đó là tổn thất của nhà nó. Thím với ba của An An cũng ly hôn đây . Cháu xem thím bây giờ sống thoải mái hơn lúc ở nhà nhiều .”

 

“Chúng tay chân, tự kiếm tiền tự tiêu, hổ. Nếu thím ly hôn, chừng giờ vẫn đang ở nhà sắc mặt , c.h.ử.i mắng, trâu ngựa.”

 

Lưu Quốc Quyên cảm kích gật đầu, ngượng ngùng : “Thím ơi, đây là cháu nghĩ sai. Cháu chủ yếu là sợ chê cháu và các em.”

 

“Người chê cháu . Cháu vì chuyện của và các em coi thường. Vốn dĩ chuyện của ba cháu ...”

 

“Mẹ cháu cả đời đủ khổ . Cháu những bà nở mày nở mặt, mà còn hổ. Còn em trai, em gái cháu, chúng nó đều lập gia đình. Có cha như , các em cháu vốn dĩ khó khăn. Cháu chị cả, giúp thì thôi, nhưng thể liên lụy chúng nó.”

 

Vương Tiểu Thúy khuyên giải: “Đều là một nhà, liên lụy cái gì. Thím tuy mới đến , nhưng cũng qua chuyện nhà cháu. Mẹ cháu lúc thể bất chấp tất cả như , chính là vì tranh cho cháu một con đường sống. Em trai, em gái cháu cũng là , chúng nó hiểu nỗi khổ của cháu.”

 

Sắc mặt Lưu Quốc Quyên tối sầm : “Cháu trở thành gánh nặng của họ. Nếu chỉ một cháu thì , cháu còn Tuệ Tuệ. Tuệ Tuệ là trách nhiệm của họ...”

 

Đứng cách đó xa, Đường Văn Hào đang bưng bát mỳ đậu hũ, hai đối thoại. Ánh mắt vô tình lướt qua Lưu Quốc Quyên, dừng một chút ở đứa bé lưng cô, nhanh chóng dời .

 

Ngày hôm , Đường Văn Hào đến sạp Lưu Quốc Quyên mua một thanh bánh nếp, còn trêu đùa bé Tuệ Tuệ lưng cô. Ánh mắt tràn ngập sự yêu thích trẻ con.

 

Liên tiếp ba ngày, Đường Văn Hào đều đến mua bánh nếp, còn chuyện hồi lâu.

 

Nhìn bóng lưng rời , Vương Tiểu Thúy nhỏ giọng trêu Lưu Quốc Quyên: “Quyên , thím thấy đồng chí Đường cũng đấy. Cháu xem, ý với cháu ?”

 

Lưu Quốc Quyên sốc, hoảng hốt quanh: “Thím Vương, thím đừng bậy! Cháu là gái ly hôn, lỡ thì c.h.ế.t dở.”

 

Vương Tiểu Thúy thất vọng Lưu Quốc Quyên: “Cháu bé , tư tưởng của cháu cứ như thời giải phóng ? Thím già thì thôi , cháu còn trẻ thế , mới hai mươi mấy, chẳng lẽ cháu định vì thằng súc sinh mà ở cả đời ?”

 

“An An nhà thím , ngày xưa Hoàng hậu còn tái hôn nữa là. Tái hôn thì chứ?

 

Gặp phù hợp thì vẫn thể lập gia đình. Cháu bảo liên lụy nhà, cháu dắt theo đứa con, cũng chỗ dựa chứ?”

 

“Thời buổi , một phụ nữ trẻ dắt theo con nhỏ sống vất vả lắm. Bây giờ cháu còn khỏe, các em lập gia đình. Sau chúng nó đều gia đình nhỏ của riêng .

 

Cháu chỉ một , sẽ khinh cháu bơ vơ nơi nương tựa, kẻ cũng sẽ dòm ngó. Với cái tính hiền lành của cháu, sơ sẩy một cái là lừa gạt ngay.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Thím bảo cháu nhất định gả, nhưng cũng đừng tâm lý bài xích, cảm thấy xứng. Mình ly hôn của . Người khác coi thường , quản họ, nhưng chính thể coi thường .”

Loading...