Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 271: Anh đi cướp à?
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:35
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì Nhậm Tam kiên quyết, Tô An cũng tranh luận nữa. Cả hai quyết định sẽ cùng tiến lùi.
Ngày hôm , lúc Lưu Hồng Đào lái xe đến đầu phố khu làng trong thành, Tô An và Nhậm Tam bên đường chờ, mỗi cầm một cây quẩy.
“Này, Tô An, bên , bên ~”, Lưu Hồng Đào thò tay khỏi buồng lái, vẫy vẫy Tô An.
Tô An chiếc xe tải "Yuejin Nam Kinh" (một thương hiệu xe tải của TQ) mà trợn tròn mắt: “Xe của ?”
Lưu Hồng Đào cạn lời: “Cô nghĩ gì thế? Đây là xe tải Yuejin, là tài sản tập thể của thôn ủy chúng . cũng chỉ mua nổi cái xe ba gác máy dầu thôi, gì tiền mua xe xịn thế !”
“Đừng ngây đó nữa, lên xe.”
Tô An quanh xe, tưởng trèo lên thùng xe phía . Lưu Hồng Đào thấy cô chạy , liền chỉ ghế bên cạnh : “Ghế phụ, ghế phụ. Em chạy gì? Hai chị em nhỏ con, chen chúc một chút , đằng chỗ .”
Lên xe, Lưu Hồng Đào liếc Nhậm Tam: “Trẻ con cũng theo ?”
Nhậm Tam lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc lẹm quét về phía .
Lưu Hồng Đào vội giải thích: “ ý gì khác. rõ nhé, đến nơi thì cố gắng ít thôi, đừng hỏi lung tung. Nếu nắm thóp của , họ cũng dám mạo hiểm mất cả tương lai để chuyện . Lát nữa đến nơi, thằng bé cần , cứ ở xe chờ chúng .”
“Còn nữa, tình nghĩa là tình nghĩa, nhưng tiền thuê xe là cô trả, tiền dầu lo. Nếu chỉ , cái xe ba gác của là đủ .”
Tô An gật đầu: “Được, trả.”
“Tiền thuê bao nhiêu?”
“Một trăm rưỡi.”
“Cái gì? Một trăm rưỡi? Anh cướp ? Bây giờ lương một tháng mới bao nhiêu tiền? Anh cho thuê một ngày một trăm rưỡi? Vậy thuê một tháng là 4.500? Một năm năm, sáu vạn?”
Lưu Hồng Đào khổ: “Trời ơi, cô to thế gì?”
“Đây là xe tải đấy, mấy vạn bạc một chiếc chứ ít . Dân làng lái xe chở vật liệu cho công trường xây dựng, tháng cao điểm nhất kiếm cả vạn bạc.
Cô Hội chợ Thương mại mà hỏi, đội xe lớn bên đó ăn đắt hàng cỡ nào, điện thoại reo từ sáng đến tối. Một trăm rưỡi mà nhiều ?
Người thường khi trả mấy trăm một ngày cũng thuê . Để mượn cái xe , tối qua còn kéo thằng bạn nối khố của nhậu, bảo nó hôm nay giả ốm. Mà tiền dầu vẫn là chịu đấy.”
Tô An méo miệng: “Một tháng cả vạn bạc? Kiếm tiền dễ thế , còn bán vỉa hè gì? Dù cũng lái xe...”
Lưu Hồng Đào đáp: “Cô tưởng ai cũng lái ? Thằng bạn là cháu trai thôn trưởng đấy.”
Tô An đang chuyện với Lưu Hồng Đào, thì ánh mắt Nhậm Tam đảo một vòng trong xe, dừng ở cái hộc đồ lặt vặt bên chân Lưu Hồng Đào.
Da đầu bé căng cứng, thở cũng nặng nề hơn.
Tô An cảm giác Nhậm Tam đang bấu chặt lấy tay . Cô bình tĩnh , theo ánh mắt Nhậm Tam.
Mặc dù một cái khăn lông bẩn phủ lên , nhưng vẫn dễ dàng nhận bên trong một khẩu s.ú.n.g lục và một con d.a.o phay.
“Chị An An!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô An vỗ nhẹ lên mu bàn tay Nhậm Tam, trấn an . Thời kỳ , gần như tất cả tài xế xe tải, xe taxi đều mang theo s.ú.n.g hoặc vũ khí lạnh để phòng .
Lưu Hồng Đào , cũng tiếp xúc hai , nhân phẩm chắc vấn đề gì. Dù nghĩ , Tô An vẫn cảnh giác hơn vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-271-anh-di-cuop-a.html.]
“Anh Đào, lái xe đường dài cũng an nhỉ? Bạn một ? Em nhớ xe tải ở chỗ bọn em đều hai , tài xế lúc nào cũng một phụ xe, đề phòng chuyện.”
Lưu Hồng Đào mắt thẳng phía , miệng đáp: “Sao mà an ? Cô chân là cái gì kìa.”
Thấy Lưu Hồng Đào hề che giấu việc vũ khí, Tô An và Nhậm Tam đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hồng Đào nhận cảm xúc của hai chị em, tiếp: “Đây là công việc nguy hiểm đấy. Chở vật liệu xây dựng còn đỡ. Trước đây thôn giúp vận chuyển lương thực đường dài, qua một cái làng hẻo lánh, hàng cướp sạch thì thôi, suýt nữa cả lẫn xe cũng mất.”
“Giữa đường một bà ôm con quỳ . Ông chú mới dừng xe định hỏi thăm.
Không ngờ xe dừng, từ con mương bên cạnh, lão thôn trưởng đầu, dắt theo nửa làng, vác cả s.ú.n.g kíp, s.ú.n.g săn, s.ú.n.g trường 38, s.ú.n.g Hán Dương, cả s.ú.n.g bán tự động xông , vây lấy chú .
Chú đưa hết cả xe lương thực cho bọn họ, mà họ vẫn tha. Sau đó, chú liều mạng, lái xe đ.â.m bay hai thằng mới chạy thoát .”
Tô An há hốc miệng: “Người chứ ạ?”
“Người thương nhẹ, mạng thì giữ , nhưng tổn thất nhỏ. May mà lúc về ngang qua mỏ than, kéo một xe than lớn về, bù chút ít.
Lái xe tải tuy oai, nhưng vẫn thích bán vỉa hè hơn.”
“Cô đừng , thằng bạn lái xe tải tuy oai thật, nhưng chắc chắn kiếm nhiều bằng . Nó cũng chỉ ăn lương thôi, phần lớn lợi nhuận đều về thôn ủy hết.”
Xe xuất phát từ 7 giờ sáng, chạy thẳng đến 11 giờ mới tới nơi.
Để Tô An và Nhậm Tam ở xe, Lưu Hồng Đào cầm một bao t.h.u.ố.c lá, tìm .
Đợi hơn mười phút, một đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ, theo Lưu Hồng Đào . Tháng 5 trời bắt đầu nóng, mà đối phương chỉ quấn kín mít mà còn đeo cả găng tay.
Lưu Hồng Đào và đó chuyện một hồi, đó gõ cửa xe, vẫy Tô An xuống.
Tô An xách bao tải tiền xuống xe. Nhậm Tam ghé tai nhỏ: “Chị, cẩn thận một chút.”
Tô An theo hai họ. Nhậm Tam ở xe mà lòng như lửa đốt. Thời gian trôi qua từng phút, ngay lúc Nhậm Tam chờ nổi nữa, định xuống xe tìm, thì Lưu Hồng Đào và Tô An .
Hai lên xe, rằng, lập tức khởi động xe chạy .
Người đàn ông quấn kín mít bên cạnh một nhà kho, thấy xe Lưu Hồng Đào chạy tới, liền mở toang cửa gara. Chiếc xe cứ thế lái thẳng trong.
Tô An kéo Nhậm Tam, bảo theo xuống xe. Ba , cái chằm chằm của đàn ông , bắt đầu chuyển hàng. Nào là bao tải, hòm gỗ, thùng giấy lớn.
Một vài thùng nặng đến mức ba mới khiêng lên nổi.
Đồ đạc chất đống bên cạnh xe. Lưu Hồng Đào trèo lên thùng, Tô An và Nhậm Tam bắt đầu đưa hàng lên.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo cả ba . Ai cũng thể thấy tiếng tim đập thình thịch. Mọi phối hợp vô cùng ăn ý...
Chất hàng xong, ba hợp sức lấy tấm bạt dầu màu đen phủ lên.
“ nhé ~”, Lưu Hồng Đào chào đàn ông .
“Được , , cẩn thận đấy ~”, đối phương đáp bằng giọng khàn khàn.
Lưu Hồng Đào vẫy tay: “ , .”
Xe chạy khỏi kho, cả ba đồng thời thở phào nhẹ nhõm.