Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 269: Giàu sang do mệnh, sống chết có trời
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:33
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Hồng Đào thấy Tô An với vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng chút tự nhiên.
Hắn thể yên tâm sự nghiệp riêng, là vì gặp Tô An. Hắn coi Tô An là quý nhân của đời . Cả hai coi như là cùng giúp phát triển, nhớ kỹ cái tình .
Nếu , giờ khi vẫn đang sáng 8 giờ tối 9 giờ trông cửa hàng cho ông họ, nhận đồng lương c.h.ế.t dí, sắc mặt , mà mua nổi xe ba gác dầu.
Hơn nữa, Tô An tuổi còn trẻ mà dám Nam đ.á.n.h hàng, thể thấy là bản lĩnh, quyết đoán. Hắn quý cô.
Chia sẻ con đường cho Tô An, thu một nghìn đồng thật sự chỉ là lấy lệ. Hơn nữa, cũng vì cô sẽ cạnh tranh địa bàn với , nơi bán hàng là ở miền Bắc, ảnh hưởng đến .
Chứ đổi là khác, dù chìa hơn nghìn cầu xin, cũng chắc để ý.
Để đả thông đường dây , xuất huyết nhiều. Ăn nhậu, quà cáp , còn liên tục nửa tháng trời, ngày nào cũng "vô tình" gặp gỡ môi giới, mạo hiểm tính mạng lui tới mấy tiệm mát-xa, tiệm cắt tóc trá hình, mà chi phí đều do bao trọn.
Tô An Lưu Hồng Đào bằng ánh mắt sắc bén. Bốn năm chục đồng nhập bán bốn năm trăm, đây chẳng là gần như vốn ?
“Có đáng tin ?”
Lưu Hồng Đào chút hối hận, dắt Tô An nữa.
“Đương nhiên là đáng tin. Em tưởng dạo chỉ mua mỗi cái xe ba gác dầu ? Không giấu gì em, đang xem nhà .”
“Bên đó ít ngư dân vận chuyển hàng qua, trực tiếp ném thẳng xuống bờ biển, bờ sông. Người tứ xứ đổ về tranh hàng. Tiền nhét tay, vác lên là chạy.”
Tô An căng thẳng: “Bị bắt thì ?”
Lưu Hồng Đào nghênh cổ: “Bọn họ mà quản nhiều thế. Giàu sang do mệnh, sống c.h.ế.t trời. Chỉ cần bắt, thì phất lên một đêm là đủ !”
“Làm ăn là gan lớn, sợ sệt thì nên trò trống gì?”
Rồi đột ngột đổi giọng: “Hì hì, nhưng mà dám!”
“Cái đó, thấy mạng chỉ một, phát tài cũng mạng mà hưởng chứ. Nếu thì cứ ở nhà ăn bánh cuốn cho lành.”
“Tuy dám bờ biển tranh hàng, nhưng tự tạo cho một con đường quang minh chính đại khác. Đây là đường chính ngạch, nộp tiền mới lấy !”
“Mấy lô hàng lậu giữ , cũng chủ hàng nào dám nhận. Ngoài việc nộp lên cấp , nhân viên bên trong cũng sẽ lén lút tuồn ngoài bán. Hôm nay giữ một ít, mai giữ một ít, tích tiểu thành đại, cũng ít . Chẳng cũng tuồn thị trường , tổng thể ném xuống biển, đúng ?”
Tô An c.ắ.n răng. Nhát gan thì đói c.h.ế.t, liều thì ăn nhiều.
Cô đưa tay chỉ tờ đơn: “Mấy món ( gạch) cứ theo , tiền chênh lệch em đưa hết. Em trả thêm một nghìn tiền dẫn đường. lấy hàng, gửi vận chuyển xong xuôi em mới đưa tiền.”
Lưu Hồng Đào cũng để ý sự cẩn thận của Tô An. Dù bên ngoài lừa đảo đầy rẫy, nếu cẩn thận, Tô An cũng thể đến đây .
Hai ăn bàn, hẹn sáng sớm hôm gặp ở Hội chợ Thương mại, tranh thủ "khách mở hàng" của các tiệm để dễ ép giá.
Ăn xong, Lưu Hồng Đào lái xe đưa hai chị em Tô An về chỗ bà Lương.
...
Trong phòng trọ.
Nhậm Tam Tô An tắm rửa xong , lo lắng : “Chị, chị tin Đào ? Anh hại chúng chứ?”
Tô An xuống mép giường: “Nhìn thì giống lừa đảo. chị hiểu tại nhường cho chị mối hời lớn như .”
“Mấy món đó, nếu giúp chúng lấy ở Hội chợ Thương mại, cũng kiếm ít mà!”
Nhậm Tam im lặng một lúc, mới cẩn thận : “Chị An An, chị xem, khi nào... thích chị ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-269-giau-sang-do-menh-song-chet-co-troi.html.]
Tô An méo miệng: “Em nghĩ nhiều . Người địa phương ở đây khinh ngoài nhất, thể thích chị?”
Thời , bản địa phía Nam đa phần đều coi thường nơi khác. Đặc biệt là các khách sạn, nhà trọ đầy rẫy những cô gái nơi khác đến đây "bán tình", khiến địa phương cũng cái thiện cảm với những cô gái trẻ như cô.
Đừng Lưu Hồng Đào ý đó, kể cả , bố tay, chính cũng tự dẹp ý nghĩ đó .
“Thôi, đừng nghĩ nhiều. Hại thì , nhưng phòng thì . Chuyến chị cũng sẽ thế nào, lợi nhuận và rủi ro đều là 50/50. Phần tiền của em, em nghĩ kỹ xem lấy hàng gì ? Chị khuyên em nên an , cứ lấy hàng ở Hội chợ Thương mại !”
Nhậm Tam im lặng: “Em cũng nghĩ . Mới bắt đầu cứ định . Hàng ở Hội chợ Thương mại rẻ , mang về thành phố A bán cũng lời gấp mấy . Còn chỗ Đào , giờ tình hình thế nào.”
“Chị An An, em đề nghị chị vẫn nên dùng phần lớn tiền để nhập hàng ở Hội chợ. Nếu chị mạo hiểm, thì trích một phần nhỏ theo thăm dò thôi. Lỡ lỗ cũng xót. Vạn nhất mà thành công, kinh nghiệm , chúng hẵng xuống vốn lớn.”
Tô An gật đầu: “Chị sẽ xem xét. Thôi, ngủ sớm , mai dậy sớm, Hội chợ 'săn' hàng mở cửa.”
Một đêm mộng. Hôm tỉnh dậy, Tô An và Nhậm Tam bắt chuyến xe buýt sớm nhất. Khi đến Hội chợ Thương mại, hầu hết các cửa hàng vẫn còn đóng cửa.
“Chị An An, còn sớm quá.”
Tô An gật đầu, xung quanh, chỉ cái ghế đá bên cạnh: “Lúc nãy , chị thấy phía quán bánh bao. Em chờ, chị mua mấy cái.”
Nhậm Tam ngăn Tô An : “Em chạy nhanh hơn, để em mua. Chị ở đây chờ em.”
“Được!”
Nhậm Tam cũng mang theo tiền bên . Thấy Tô An gật đầu, chạy vọt ngoài, một lát xách mấy cái bánh bao nóng hổi .
“Chị An An, của chị đây, còn nóng hổi. Em mua bánh bao thịt.”
Hai sát vai ghế đá. Vừa ăn xong cái bánh, thấy tiếng máy dầu đặc trưng của xe ba gác.
Lưu Hồng Đào đến , còn mang theo ba phần bánh cuốn.
“Hai còn đến sớm hơn . Ăn sáng ?”
“Ăn , ăn bánh bao.”
Lưu Hồng Đào khựng tay cầm bánh cuốn , cất hai túi , chỉ lấy một túi.
“ ăn. Giờ còn sớm, ăn xong chắc là họ cũng bắt đầu mở cửa.”
Tô An hai bình thủy lớn treo đầu xe của , khóe miệng khỏi giật giật. Đã thực lực, chuẩn cũng thật đầy đủ.
Ăn xong, Lưu Hồng Đào dẫn hai xông .
Ông chủ Lưu bán sỉ vớ nilon mới cúi xuống kéo cửa cuốn lên, Lưu Hồng Đào lách .
“Ông chủ Lưu, chào buổi sáng! Đem mối ăn lớn đến cho ông đây!” (Nguyên văn là tiếng địa phương, Tô An hiểu)
Tô An và Nhậm Tam hiểu gì. Cả hai ngơ ngác Lưu Hồng Đào "múa may" như lên đồng, một tràng tiếng địa phương.
Chủ tiệm sắc mặt nghiêm trọng. Dù Tô An hiểu họ gì, cũng là ông tức giận.
Chỉ ông hét lớn: “Được , ! Đừng nữa! Cút nhanh!!!” (Nguyên văn tiếng địa phương)
Lưu Hồng Đào ghé tai nhỏ vài câu, lúc mới mỉm dắt Tô An sang cửa hàng tiếp theo.
“Nói xong . bảo ông soạn hàng , lấy tiền. Đi thôi, nhanh chân sang nhà khác.”