Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 267: Phát sốt
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:31
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Kiến Châu ngờ tâm lý phòng của Nhậm Tam mạnh đến . Anh móc chứng minh thư công tác từ trong túi , ném về phía Nhậm Tam.
“Đồng chí nhỏ, đừng sợ. Đây là giấy chứng nhận của , em xem , thật sự là công an của nhà ga.”
Nhậm Tam đá văng tấm thẻ Lương Kiến Châu ném tới.
Cậu thèm xem.
Vạn nhất là lừa đảo, và chị An An sẽ thảm. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, hơn nữa chị An An dặn, tin tưởng khác.
Tiền Thúy Phân thấy đầu em trai gục xuống, cả run rẩy vì mất m.á.u quá nhiều, hồn vía cũng bay mất. Bà quỳ sụp xuống đất, gào cầu cứu Lương Kiến Châu.
“A a a, mau... mau cứu em trai ! Nó sắp c.h.ế.t ! Mau cứu nó!”
Nói xong, đợi Lương Kiến Châu trả lời, bà sang cầu xin Nhậm Tam: “Cầu xin , cầu xin , thả em trai . Nó thật sự sắp c.h.ế.t .”
“Hu hu hu, đổi với nó. Cậu bắt cóc thì bắt cóc ! Cầu xin , bắt , bắt ~”
Thấy thở của Tiền Bếp Thành ngày càng yếu, lòng Nhậm Tam càng thắt . Cậu dồn hết sức, hung hăng dẫm lên ngón tay Tô An, nghiến mạnh: “Chị An An! Chị An An! Chị mau tỉnh !”
“Chị An An ~”
Trong tiếng gào thét của Nhậm Tam, Tô An từ từ mở mắt.
“Chị An An... Chị An An... Chị tỉnh .”
Cảm nhận sinh mạng của Tiền Bếp Thành đang trôi , tim Nhậm Tam như đá đè. Thấy Tô An mở mắt, bé mới thả lỏng tinh thần, giọng nghẹn ngào.
“Chị An An, hu hu... Cuối cùng chị cũng tỉnh .”
“Nhậm... Nhậm Tam...”
...
Tại bệnh viện Dương Thành, vết m.á.u mặt Tô An rửa sạch, để lộ khuôn mặt sưng vù, biến dạng trông càng thêm đáng sợ.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng cúi đầu, lấy chiếc đèn pin nhỏ kiểm tra đồng tử của Tô An, ôn hòa hỏi: “Có thấy chóng mặt ?”
“Có nôn ? Nhìn ngón tay của , thấy một thành hai ?”
Tô An ngón tay đang giơ lên mặt, yếu ớt lắc đầu: “Vẫn ạ. Chỉ là mặt đau, còn nóng rát, kiểu đau nhức ạ.”
Bác sĩ gật đầu: “Tình hình . Mặt tát sưng như , đau là bình thường. kê ít t.h.u.ố.c tiêu sưng, mát, giảm đau cho cô bôi, bôi sẽ dễ chịu hơn. Vài ngày là xẹp xuống thôi.”
Nhậm Tam tay quấn băng gạc, im lặng ở cửa. Nghe bác sĩ , mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai theo bác sĩ lấy t.h.u.ố.c mỡ, đó theo Lương Kiến Châu đến Cục Công an để ghi lời khai.
“Anh Lương.”
Một nữ công an ôm tài liệu, thấy Lương Kiến Châu dắt hai chị em Tô An cửa, vội vàng tiến lên chào.
Lương Kiến Châu gật đầu, gọi một đồng chí khác đưa Tô An và Nhậm Tam lấy lời khai, còn thì cùng nữ công an về phía văn phòng.
“Anh Lương, hai chị em quyết đoán thật. Nếu tay tàn nhẫn, dứt khoát như , e là thoát .”
Lương Kiến Châu nhận lấy tập tài liệu nữ công an đưa, bắt đầu xem.
Nữ công an tiếp: “Đây là một nhóm buôn nhỏ. Mụ Tiền Thúy Phân vì giữ mạng cho em trai, cần chúng thẩm vấn, khai hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-267-phat-sot.html.]
“Bên Tôn Sáu Nga cũng , tâm lý yếu, dọa khai hết. Mấy trình độ văn hóa cao, nhận thức pháp luật kém, vài còn buôn là phạm pháp, còn hỏi chúng khi nào thì thả...”
“Trong sáu bắt, hai vô tội, họ chỉ kích động hùa theo. Theo lời khai của Tiền Thúy Phân, nhóm chúng tổng cộng bảy , đều là họ hàng. Đáng tiếc hai tên chạy thoát...”
“Cô gái vận khí thật. Theo bọn chúng khai, những gây án , chúng chỉ cần tát một cái là nạn nhân ngất xỉu, cơ hội kêu cứu. Vậy mà với cô gái , chúng nó dùng đến t.h.u.ố.c mê...”
Tô An và Nhậm Tam ghi lời khai xong, mượn điện thoại của Cục Công an, gọi về báo tin bình an cho Vương Tiểu Thúy ở thành phố A. Lúc khỏi Cục, trời tối.
Vừa mới khỏi nhà ga gặp chuyện kinh hoàng như , cả hai càng thêm cảnh giác, dám tùy tiện bắt xe.
Dưới sự giúp đỡ của đồng chí công an, họ tìm một lái xe ba gác trông hiền lành, thật thà ở cổng. Sau khi thỏa thuận giá cả, họ về phía khu "làng trong thành" (khu dân cư tự phát) mà Sở Thục Ngọc dẫn đến.
“Bà Lương, chào bà, bọn cháu đến ạ.”
Bà Lương nhận khuôn mặt sưng vù của Tô An.
Tô An cố nặn một nụ đau đớn: “Hai tháng , cháu với chị Sở cùng đến đây . Cháu còn khen mỳ trứng bà nấu ngon đấy ạ.”
Nhắc đến Sở Thục Ngọc, bà Lương mới nhớ : “À, cháu là Tiểu Tô ? Ui chà, nông nỗi ?”
Tô An thở phào: “Cháu xuống ga tàu thì đánh, cướp ạ.”
Bà Lương chỉ mặt , hỏi: “Không chứ? Ui, sưng hết cả lên . Cái lũ c.h.ế.t băm c.h.ế.t vằm, cái chuyện thất đức. Lần á, bà cũng , chúng nó giật cái túi, bên trong tiền vàng mã với nhang đèn bà cúng Bồ Tát...”
“Trời ơi, nó cứ thế vèo một cái, bay qua mặt bà. Đồ cúng Bồ Tát mà cũng giật.”
Bà Lương lôi chìa khóa trong ngăn kéo đưa cho Tô An, lẩm bẩm: “Các cháu đến đúng lúc lắm. Mấy hôm mấy khách thuê ngắn hạn, ở nửa tháng. Hôm qua mới một phòng trả, nếu thì hết phòng .”
Tô An vội : “Thế thì may quá ạ. Nếu cháu cũng . Bên ngoài cháu dám ở lung tung, chỉ dám đến chỗ bà thôi.”
Bà Lương xua tay, hào sảng: “Ở chỗ bọn thì an . Không ngoài nào dám đây loạn . Nếu , dân trong làng đ.á.n.h cho chúng nó gãy chân.”
“Một hai đồng, tiền cọc năm đồng một . Tổng là mười bốn đồng.”
Tô An trả tiền, cảm ơn, nhờ bà Lương nấu giúp hai bát mỳ. Bà Lương tám hào Tô An đưa, càng thêm rạng rỡ.
Ăn xong, nước nóng cũng đun xong. Hai tắm rửa qua loa lên giường ngủ luôn.
Nửa đêm, Nhậm Tam bắt đầu mơ: “Chị An An... Chị mau tỉnh ...”
“Không qua đây... Tao g.i.ế.c nó thật đấy...”
Tô An dậy xem, phát hiện Nhậm Tam sốt cao.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cô lay Nhậm Tam: “Nhậm Tam, Nhậm Tam, tỉnh dậy.”
Nhậm Tam mơ màng mở mắt, miệng vẫn kêu: “Chị An An, em uống nước.”
“Được, , nước, bên ngoài bình thủy, chị rót cho em.”
Bà Lương tiếng động bên ngoài, dậy xem: “Chưa ngủ Tiểu Tô?”
Tô An thấy bà Lương dậy, vội : “Bà Lương ơi, em trai cháu hôm nay sợ hãi, nên sốt. Bà t.h.u.ố.c gì ạ? Cháu gửi tiền.”
“Sốt ?”
Bà Lương theo Tô An phòng, sờ trán Nhậm Tam: “Sốt thật . Không , bà Analgin (thuốc hạ sốt), bà lấy cho cháu một viên. Cháu cho nó uống, ngủ một giấc là khỏe.”