Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 261: Vua cưới Hoàng hậu cũng không dám ra yêu cầu này
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:25
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhất định sinh con trai thì mới đăng ký kết hôn, mới cửa. Đây là quy củ ở quê .”
Sở Thục Ngọc.... Sốc..... Sốc tập!!!!
“Đây là quy củ ở phía Nam các ??”
“ .”
“Vậy, nếu sinh con gái thì ?”
“Thì sinh tiếp.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Vương Văn Lượng vẻ "cô đúng là trải sự đời": “Đồng chí Sở, cô cần kinh ngạc như . Chuyện ở quê bình thường. Chị dâu họ của ở với họ bốn năm, sinh hai đứa con gái, đến giờ vẫn cửa đấy. Cô ở với , chỉ cần sinh con trai, sẽ đồng ý cho chúng đăng ký kết hôn!”
Sở Thục Ngọc cái vẻ mặt "cô cửa nhà là phúc ba đời nhà cô" của Vương Văn Lượng, suýt nữa thì úp cả cái đĩa lên mặt .
Mình mù , nãy còn thấy tệ. Tình trạng mà còn là trai tân ? Không khéo bên ngoài vài bà vợ hờ với cả đàn con gái .
Sở Thục Ngọc còn kịp mở miệng, bàn bên cạnh, Tô An và Tả Tổ Nghênh bắt đầu lớn tiếng thảo luận:
“Trời đất ơi, ở cái của lạ ? Sinh con trai mới cửa?
Nào, đồng chí Tả, đếm xem trong lịch sử nước , vị hoàng đế nào lúc cưới Hoàng hậu mà yêu cầu Hoàng hậu sinh con trai mới cửa ?”
Tả Tổ Nghênh nghiêm túc đếm thật: “Tần Thủy Hoàng , Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng ... Mấy đời vua Hán đều . Tùy Văn Đế Dương Kiên, Tùy Dạng Đế Dương Quảng cũng ...”
“Người là vua mà còn dám so với vị đồng chí . Vua ngày xưa sủng hạnh cung nữ, còn cho danh phận. Đồng chí chắc là tính chơi chùa đây mà.”, Tả Tổ Nghênh sang Vương Văn Lượng.
“Vị đồng chí , phong tục quê đúng là khác thật. đây là miền Bắc, xem mắt kiểu dễ đ.á.n.h lắm đấy. , cách . Hàng xóm nhà bà thím, năm nay 50, chồng mới mất. Bà chỉ ba con trai, mà cháu nội cũng năm, sáu đứa. Hay là giới thiệu hai quen, tìm hiểu, chọn ngày lành mà lễ luôn?”
Tô An vỗ vai Tả Tổ Nghênh: “Anh gì ? Bà thím gì nên tội mà nhà ông ? Bà thím vô tội mà!”
Tả Tổ Nghênh lập tức hỏi tiếp: “À , đồng chí nam, thấy lúc xem mắt, cứ thẳng với bà mối, bảo giới thiệu cho loại nào sẵn con trai . Anh con trai thì cứ mạnh dạn lên! Chuyện cũng gì khó hiểu...”
Tô An lắc đầu: “Có khi con trai cũng gả cho loài phi nhân loại . Khác loài mà thông hôn ? À đúng , tò mò, sinh mới ba cưới ?”
Tả Tổ Nghênh vội tiếp lời: “Biết ông còn thấy giỏi, đẻ một phát ngay con trai, đang tự hào lắm đấy!”
Tô An hỏi tiếp: “Đồng chí ơi, là cao nhân ẩn , thực là hậu duệ hoàng tộc, sở hữu gia sản trăm triệu ?”
Tả Tổ Nghênh sang Tô An: “Cô mơ ? Vừa nãy , nhà hai phòng, lương 42 đồng, sính lễ 200. Lỡ mà ông vô sinh, thì vợ ông cả đời cửa ?”
Vương Văn Lượng hai tung hứng, tuy c.h.ử.i bậy, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh, sát thương cực lớn. Anh lập tức đỏ mặt tía tai: “Liên quan gì đến hai ? Thật là vô lễ!”
Anh sang Sở Thục Ngọc: “Đồng chí Sở, là trai tân, chỉ một điều kiện như cũng quá đáng chứ? Trên đời , vợ chồng sống với cần đăng ký kết hôn nhiều đầy . còn chê cô ly hôn, qua một đời chồng...”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sở Thục Ngọc là ăn, chuyện quá khó coi. Cô hít sâu một , nặn một nụ :
“Anh Vương, chúng hợp . Gia phong nhà nghiêm quá, ngạch cửa cao quá, với tới!
cũng dám chắc là sẽ sinh con trai. Giống như vị đồng chí nam bên , cứ thẳng với bà mối là thích sẵn con trai, bảo bà giới thiệu cho , như là vẹn cả đôi đường!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-261-vua-cuoi-hoang-hau-cung-khong-dam-ra-yeu-cau-nay.html.]
Vương Văn Lượng thẹn quá hóa giận, đùng đùng bỏ . Nụ giả lả mặt Sở Thục Ngọc lúc mới tắt ngấm.
“Mẹ kiếp! Thời cổ đại, nha đầu thông phòng sinh con gái còn nâng lên di nương. Hắn coi phụ nữ chúng là cái gì?
Lúc 'phá tứ cựu' (phá bỏ 4 cái cũ: tư tưởng, văn hóa, phong tục, tập quán cũ), thiêu c.h.ế.t cái thứ ? Tức c.h.ế.t mất!!!”
Tô An qua: “Thôi bỏ chị. Thế giới rộng lớn, kiểu gì cũng gặp một hai con chim . Người tiếp theo sẽ hơn.”
Sở Thục Ngọc cảm ơn Tả Tổ Nghênh, lúc mới nhận quen: “Là ?”
Tả Tổ Nghênh gật đầu: “ , trùng hợp quá.”
Lần lúc công khai đề cử Tô Kiều tập cử tạ, Sở Thục Ngọc cũng mặt ở đó. Hắn đây là một hộ kinh doanh cá thể, giàu .
“Đồng chí Tả, lát nữa chuyện nhé. Đi thôi An An, tiếp theo sắp đến . Chúng qua công viên bên cạnh . Cậu cứ ăn tự nhiên.”
Sở Thục Ngọc chào Tả Tổ Nghênh kéo Tô An vội.
Đến công viên, đối tượng xem mắt thứ hai là Hoàng Quang Minh tới.
Chị gái là Hoàng Quang Phượng đang giúp sửa cổ áo dặn dò gì đó. Hoàng Quang Minh chỉ mỉm gật đầu.
Khi Sở Thục Ngọc ôm một quyển sách xuất hiện, vội đưa tay , lắp bắp chào: “Xin chào, đồng chí Sở ?”
Sở Thục Ngọc : “Anh là...”
Lời còn xong, Hoàng Quang Phượng bên cạnh chen : “ , nó là Hoàng Quang Minh, là chị cả của nó, Hoàng Quang Phượng, hì hì.”
Hoàng Quang Phượng , Sở Thục Ngọc từ xuống như đ.á.n.h giá hàng hóa. Bà , phụ nữ từng ly hôn, tuổi cũng lớn, nhưng tiền, hai cửa hàng ở khu phố sầm uất.
“Mông nhỏ nhỉ.”
“Bà gì cơ?”, Sở Thục Ngọc thích ánh mắt của Hoàng Quang Phượng.
“À , gì. cô giỏi giang thật. Em trai tương đối thật thà, đơn giản, từ nhỏ với nhà chiều hư. Cô đừng thấy nó ít , chứ nó việc giỏi lắm, là công nhân chính thức của xưởng gỗ, vai vác tay xách, lãnh đạo còn khen suốt. Ba thể còn khỏe mạnh, hai sinh con, ông bà còn bế cháu giúp ...”
Hoàng Quang Phượng kéo Sở Thục Ngọc, thao thao bất tuyệt.
Ý trong lời ngoài chính là bảo Sở Thục Ngọc về dâu hiếu kính cha chồng, chăm sóc em chồng, sinh nhiều con. Hoàng Quang Minh thì chỉ bên cạnh hiền, cúi đầu gì.
Chỉ qua vài câu xã giao, Sở Thục Ngọc nắm tình hình nhà họ Hoàng. Nhà bao nhiêu năm nay, đều do bà chị cả lấy chồng chủ.
Đặc biệt là Hoàng Quang Minh, chút chủ kiến nào. Ngay cả lương tháng cũng giao hết cho chị cả, nhà cửa mua sắm gì cũng do chị cả lo. Hỏi gì cũng là: "Chị bảo, chị bảo, chị bảo..."
Nói chuyện thêm vài câu, Sở Thục Ngọc mất hết hứng thú. thấy Hoàng Quang Phượng nhiệt tình quá mức, cô đành nửa đùa nửa thật, tiết lộ rằng thể sinh con.
Quả nhiên, vấn đề ném , Hoàng Quang Phượng lập tức đổi sắc mặt, lôi kéo em trai hùng hùng hổ hổ bỏ .
Sở Thục Ngọc sang than thở với Tô An: “An An, em xem, ba mươi mấy tuổi đầu mà cứ như cai sữa ?
Vừa nãy em thấy , hỏi gì nó cũng chị nó. Chị mà gả qua đó... Ai, gả mà chị đau đầu .”