Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 254: Em đi học đi

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:18
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị An An, thím bảo em qua giúp chị.”, Nhậm Tam chen qua đám đông, .

 

Tô An vội vàng giao hai bao tải cổ áo giả và vớ nilon cho Nhậm Tam.

 

“Em quản lý hai bao nhé. Bên ngoài hàng mẫu, khách xem ưng cái nào thì em lấy giúp cái đó.”

 

“Vâng!”

 

“Các chị, các cô các bác ơi, xem vớ nilon và cổ áo giả thì qua bên ạ! Đều là mốt mới nhất từ phía Nam, giá rẻ chất lượng , y như hàng mấy minh tinh phim mặc, đảm bảo mặc là nổi nhất hội bạn bè, !”

 

Nhậm Tam sạp lập tức rao hàng.

 

“Hàng nhiều ạ, bán hết là hết, thích thì mua nhanh kẻo lỡ, đảm bảo hớ!”

 

Một khách hàng đang ngấp nghé, tiếng rao của Nhậm Tam, liền xúm cả qua. Áp lực bên phía Tô An lập tức giảm một nửa.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Con là động vật xã hội, trời sinh tò mò. Thấy sạp của Tô An vây kín, đều theo bản năng chen tới xem náo nhiệt.

 

Rất nhanh, sạp của Tô An vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài.

 

Đến khi Vương Tiểu Thúy bán hết đồ bên , bên sạp Tô An vẫn vơi . Vương Tiểu Thúy đành thu dọn đồ nghề, đẩy xe qua bên cạnh Tô An, cũng chen phụ giúp.

 

Nhậm Tam bắt nhịp nhanh. Cậu quản lý hai bao tải hàng mà cần Tô An nhúng tay, nhanh nhẹn mời chào, giúp khách tìm hàng, đóng gói, đó đưa cho Tô An thu tiền, thối tiền lẻ.

 

Vương Tiểu Thúy chỉ thể theo lời Tô An, phụ trách gói đồ.

 

Ba bận rộn đến tận 8 giờ tối, khi hàng hóa vơi gần hết, Tô An mới hô dọn hàng.

 

Vương Tiểu Thúy thấy xe vẫn còn lác đác vài món, thỉnh thoảng vẫn khách hỏi mua, nên chút nỡ về.

 

Bán thêm một món là thêm tiền .

 

Tô An dọn dẹp : “Con đói sắp c.h.ế.t đây.”

 

Một chút lưu luyến trong đầu Vương Tiểu Thúy lập tức tan biến.

 

“Ôi chà, nhanh nhanh về thôi. Tiền kiếm bao giờ hết . Xem cái đầu óc của , bận rộn đến quên cả đói, quên mất là cũng ăn tối.”

 

Ba thu dọn đồ đạc về nhà. Vương Tiểu Thúy kéo xe đẩy, Nhậm Tam đẩy phía , Tô An đạp xe ba gác về nấu cơm.

 

Vừa về đến nhà thì gặp Tô Bình.

 

Nghe Tô An Nhậm Tam và còn ở phía , Tô Bình liền đạp xe đón . Anh bảo Vương Tiểu Thúy chở Nhậm Tam về , còn thì kéo xe đẩy bộ về .

 

Hôm nay ai cũng mệt rã rời. Tô An nấu tạm một nồi mỳ sợi, cả nhà ăn xong, tắm rửa lên giường ngủ luôn.

 

Ngày hôm , Tô An buổi sáng ngân hàng, gửi hết tiền trong tay sổ tiết kiệm. Đến trưa, cô mới đạp xe ba gác tìm Vương Tiểu Thúy.

 

Hàng bán chạy hơn dự kiến, căn bản cần đến một tuần, chỉ năm ngày là hết sạch.

 

Tô An tính toán, trừ chi phí, cô kiếm lời ba vạn mốt ngàn bảy trăm đồng.

 

Tối hôm đó, Vương Tiểu Thúy lời Tô An, dọn hàng từ sớm.

 

Tô Bình mỗi tháng nghỉ hai ngày, mà hai tháng nay nghỉ, nên xin phép Trình Khang cho nghỉ một hôm.

 

Cả nhà mua nhiều đồ ăn, dự định một bữa thật thịnh soạn để ăn mừng.

 

Chưa đầy năm tháng, Vương Tiểu Thúy đổi . Bà đoàn tụ với hai con ruột, bác sĩ điều trị, ăn uống bồi bổ, cả nhanh chóng da thịt.

 

Không còn cái vẻ khô gầy, mong manh như nữa.

 

“Bình Bình, hôm nay con bếp chính nhé, để cả nhà nếm thử tay nghề của bếp trưởng tương lai!”

 

Vương Tiểu Thúy vung d.a.o chặt xương, sang trêu con trai đang xoa tay hít hà bên cạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-254-em-di-hoc-di.html.]

Tô Bình nhận đang trêu , nghiêm túc gật đầu: “Được ạ. Con lâu , con thấy con !”

 

“Mẹ, giúp con rửa rau là , con thái cho. Con giờ 'đao công' (kỹ năng dùng dao) !”

 

Vương Tiểu Thúy giọng ồm ồm của con trai, mặt tràn ngập vẻ từ ái.

 

Bà dúi con d.a.o trong tay cho Tô Bình: “Rồi, con 'đao công', nào, cho xem 'đao công' của con!”

 

Trong phòng khách, Tô An tiếng Vương Tiểu Thúy và trai chuyện trong bếp, khóe miệng tự chủ mà cong lên.

 

Nhậm Tam mặt mày cũng vui vẻ: “Chị An An, em xem cần giúp gì .”

 

Tô An gọi Nhậm Tam : “Em đừng . Thời gian qua vất vả , khó khăn lắm mới nghỉ ngơi. Không vội, chị chuyện với em đây!”

 

Nhậm Tam xuống : “Chị An An?”

 

Tô An : “Chuyến hàng kiếm ít. Vất vả cho em cùng chị một chuyến, lo lắng sợ hãi.”

 

Nhậm Tam : “Việc nên mà chị. Hôm chị còn bảo chúng một nhà.”

 

Tô An gật đầu: “ .”

 

“Giờ em tuổi còn nhỏ, em học ?”

 

Nhậm Tam mắt sáng lên, nhưng ngay đó lắc đầu: “Không ạ.”

 

“Em mười ba , sắp sang tuổi mười bốn. Ngồi chung với mấy đứa nhóc , em thấy kỳ lắm.”

 

“Với , em ở nhà cũng tự học mà. Em học còn nhanh hơn ở trường. Bọn họ bốn tháng mới dạy xong hai quyển sách, em một tháng xem xong hai quyển .

 

Chỗ nào hiểu em thể hỏi chị với Bình. Mấy cuốn sách mang về từ nhà họ Triệu, em xem xong hết . Chị An An, nếu tiện, chị tìm giúp em mấy cuốn sách của lớp ba ?”

 

Tô An sợ Nhậm Tam hiểu ý nghĩa của việc học, nên giải thích cặn kẽ cho , nhưng Nhậm Tam vẫn lắc đầu.

 

“Chị An An, em .”

 

Tô An Nhậm Tam: “Em thật sự , nỗi lo nào khác?”

 

Nhậm Tam , cụp mắt xuống che vẻ ảm đạm: “Em thì nỗi lo gì chứ. Em thật sự giảng chung với mấy đứa nhóc vài tuổi .”

 

Những gì cần đều , Tô An thấy kiên quyết như , cũng khuyên nữa.

 

“Được , tự em quyết định là . Nếu em thấy lớn tuổi, Lát nữa chị tìm hết sách giáo khoa cấp hai về cho em, em xem thử. Với sự thông minh của em, sách tiểu học chắc khó em. Có gì hiểu thì cứ hỏi chị. Đợi em học xong tiểu học, thì thẳng cấp hai luôn.”

 

“Chuyến cùng chị, chị để dành cho em một khoản tiền. Em giờ đủ tuổi, nên chị dùng tên chị mở một cuốn sổ tiết kiệm cho em. Em cầm lấy...”

 

Tô An còn xong, Nhậm Tam ngẩng đầu: “Chị An An, chị nhất định phân chia rạch ròi với em ? Không chị xem em như em trai ?”

 

“Không , đây là...”

 

“Chị An An.”, Nhậm Tam ngắt lời Tô An.

 

“Em ý chị. Chị sợ em cảm giác an , cho em một sự đảm bảo. Em hiểu mà.”

 

Nhậm Tam nở nụ : “Em bây giờ còn nhỏ, hơn nữa, chúng một nhà, nên là một thể thống nhất ? Em cũng đang ăn cơm, ngủ nghỉ ở nhà mà.”

 

Tô An im lặng một lát: “Được , chị giữ . Lúc nào em cần dùng tiền, mua cái gì thì cứ với chị.”

 

Nhìn bóng lưng Tô An phòng, Nhậm Tam thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu là nhút nhát. Mặc dù gia đình đối xử với , nhưng vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi bỏ rơi.

 

Khó khăn lắm mới bò lên từ vũng bùn đen tối, thấy ánh mặt trời...

 

Và còn, bí mật giấu kín trong lòng .

 

 

Loading...