Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 239: Mẹ hiền bảo vệ con

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:53:04
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ba tuổi đến già, tiền đồ.”

 

Gia Vượng vốn yên tĩnh, câu , lập tức lên.

 

“Cô mới là tiền đồ, cô là đồ lười, chỉ ăn , cô hổ!”

 

Thằng bé ngày thường luôn ông bà nội mắng như , mỗi đều buồn tức giận, hôm nay mắng tiền đồ mặt bao nhiêu , nó sốt ruột, nhanh miệng học theo mắng cô.

 

Cú mắng xong , nhà họ Vương vốn đang xem náo nhiệt cũng mất mặt theo.

 

Lâm Giai Lệ vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng đưa tay che miệng con, “Con cái đứa , mắng , đó là cô của con, mau xin !”

 

Vương Văn Hầu Lệ, quát cháu trai, “Không giáo dưỡng, ai dạy mày mấy lời linh tinh ?”

 

cũng khách ở nhà, Uông Thúy Phân cũng chút khó coi, dù gì thông gia tương lai là công việc văn hóa, là giáo viên, bà kéo kéo vạt áo Vương Văn, “Được , lát nữa sợ thằng bé, trẻ con còn nhỏ, cái gì ?”

 

Vương Lệ Anh chịu, cô vốn là con gái út trong nhà, cha cưng chiều từ nhỏ, bây giờ còn mắng mặt ngoài.

 

cũng màng chị dâu còn đang mang thai, đưa tay kéo Gia Vượng , tát một cái lòng bàn tay nó, còn lôi Gia Vượng phòng trong, miệng ngừng la lối.

 

“Không lời, bây giờ dạy dỗ, càng khó dạy, nhốt nhà kho tối , xem mày còn dám mắng ?”

 

“Còn nhỏ tuổi, mà vô lễ với trưởng bối, mở miệng mắng cô, lớn lên còn thế nào nữa?”

 

“Vào trong cho tao, hôm nay tỉnh ngộ , ngoài, cũng ăn cơm!”

 

Nghe Vương Lệ Anh , Vương Văn thấy vấn đề gì, trẻ con sai, chính là dạy dỗ.

 

Thông gia tương lai vẫn là giáo viên, như , càng thể hiện gia phong nhà .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Đừng cản, cô nó đúng, sai là phạt, lớn từng nên hiểu chuyện, dạy dỗ !”

 

Gia Vượng bộ dạng hung hăng của cô, sợ đến mức càng suy sụp, há miệng rống, cào cấu đạp loạn xạ cô.

 

Lâm Giai Lệ đau lòng thôi, vội vàng tiến lên ngăn cản, “Em , , đừng thằng bé sợ, Gia Vượng sai .”

 

“Gia Vượng, mau xin , con sai , mắng nữa!”

 

Gia Vượng lúc đến thở , nhưng vẫn c.ắ.n răng nhận sai.

 

Nếu là ngày thường thì thôi, lúc Vương Lệ Anh thấy nhà họ Tả đều vẻ mặt đồng tình , như thể cô sai , đặc biệt là Tả Tổ Nghênh, ánh mắt khinh bỉ sắp tràn ngoài, cô thẹn giận, trò hề mặt khách như , mà lối thoát.

 

Lập tức nhịn , một cái tát hung hăng ném lên mặt đứa bé.

 

Tả Tổ Nghênh sững sờ, cố ý chọc giận Vương Lệ Anh, nhưng ngờ đối phương quá đáng như .

 

Gia Vượng cô tát một cái bay sang một bên, cả ngây dại, cứ thế sững sờ tại chỗ, sợ đến , một lúc lâu mới vẻ mặt sợ hãi thét lên.

 

Lâm Giai Lệ đau lòng thôi, lên cản còn đẩy một cái, Tả Tĩnh Hoan và Hầu Lệ đều kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy Lâm Giai Lệ.

 

“Làm kiểu gì mà chút tức giận nào? Súc sinh còn bảo vệ con!”, Tả Tổ Nghênh bên cạnh Lâm Giai Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Vương Lệ Anh vẫn còn la hét đứa bé dạy , tìm gậy đ.á.n.h nó, Lâm Giai Lệ kinh hồn định, Gia Vượng vẻ mặt hoảng sợ kêu, trong cơn tức giận cuối cùng khống chế , giơ tay tát một cái lên mặt Vương Lệ Anh.

 

“Bốp ~”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-239-me-hien-bao-ve-con.html.]

Tiếng tát tai vang lên rõ ràng, cảnh tượng lập tức yên tĩnh.

 

Vương Văn và Uông Thúy Phân cũng còn cợt, Vương Chí Cường và Vương Chí Cương đang xem náo nhiệt cũng lên.

 

Mẹ con Hầu Lệ vội vàng tiến lên kéo Lâm Giai Lệ , bề ngoài là khuyên can, thực chất là sợ Vương Lệ Anh nổi điên thương Lâm Giai Lệ.

 

Vương Lệ Anh cái tát cho ngây , một lúc lâu mới hồn, thể tin chị dâu.

 

“Mày dám đ.á.n.h tao?”

 

Sự tình đến nước , Vương Văn cũng khống chế , lập tức dậy, đây là trêu trẻ con chơi nữa, đây là vả mặt ông !

 

“Lâm Giai Lệ mày gì đấy? Dám đ.á.n.h Lệ Anh mặt hai ông bà già , đợi tao với bà già c.h.ế.t , Lệ Anh ở trong tay mày còn đường sống ?”

 

“Gia giáo nhà họ Lâm chúng mày thật, mày tư cách gì đ.á.n.h em chồng mày?”

 

Uông Thúy Phân còn e dè khách, giữ Vương Văn , “Được , trẻ con hiểu chuyện, dạy dỗ thêm là , đừng tức giận, trong nhà còn khách.”

 

Không khuyên còn đỡ, khuyên, Vương Văn càng giận thể kìm, trò hề mặt khách, ông là chủ gia đình còn mặt mũi nào nữa?

 

Một phòng quét, quét thiên hạ, đường đường là đàn ông, nhà còn quản , mặt thông gia cũng lùn một đoạn.

 

Ông vốn là loại thích bắt nạt nhà mặt ngoài, để thể hiện lợi hại.

 

Thấy Gia Vượng còn tê tâm liệt phế, Vương Văn tức giận quát, “Gào cái gì? Tao còn c.h.ế.t ? Cô mày trêu mày là thích mày, cô mày dạy mày là cho mày, hiểu chuyện ?”

 

Hầu Lệ vội vàng tiến lên hòa giải, “Anh Vương bình tĩnh, trẻ con còn nhỏ, đừng dọa nó.”

 

Vương Văn gượng , “Chị dâu, chị đừng can thiệp, lẽ nào chấp trẻ con? Nhà giống nhà trọng nam khinh nữ, con trai con gái đều đối xử công bằng, con gái út của , nó từ nhỏ từng động đến một ngón tay, chị xem, chị dâu nó dám tát nó mặt hai ông bà già , đây là đ.á.n.h cho hai chúng xem đấy!”

 

“Chị xem nhà ai con dâu như ?”. Vương Văn lập trường đạo đức, dùng giọng bề giảng đạo lý, yêu cầu Lâm Giai Lệ xin Vương Lệ Anh, hơn nữa lời trong lời ngoài chỉ trích nhà họ Lâm dạy con gái!

 

Lâm Giai Lệ cả run rẩy, đầu về phía chồng là Vương Chí Cường, “Vương Chí Cường, điếc ? Anh một câu cũng ?”

 

“Anh cũng cảm thấy đ.á.n.h em gái là sai? Anh cũng cảm thấy Gia Vượng đáng bắt nạt như ?”

 

Vương Chí Cường thấy ánh mắt đều tập trung , vẻ mặt căng thẳng, một bên là vợ con, một bên là cha em gái ruột.

 

Im lặng một lúc, vẫn căng da đầu mở miệng, “Ai Gia Vượng chịu trêu chọc như , cho dù là Lệ Anh sai, em đ.á.n.h nó ? Em mau xin ba , Lệ Anh , đều là một nhà, còn khách ở đây, đừng khó coi quá.”

 

Hắn vốn là tính tình mềm yếu, đặc biệt là bây giờ còn khách, hôm nay là ngày em trai xem mắt, cảm thấy chuyện trong nhà đồn ngoài, gì thì một nhà đóng cửa bảo .

 

Tính tình cha và em gái thế nào , chỉ vợ lùi bước, mới thể nhanh chóng giải quyết chuyện , nếu hỏng hôn sự của em trai ......

 

Nghe những lời ba của chồng, Lâm Giai Lệ tức đến phát run, “ , nhà các trọng nam khinh nữ, nhà các chỉ coi thường con gái nhà , ngày thường , hôm nay nếu Vương Lệ Anh tự nhiên kiếm chuyện trêu con nít thì chuyện ?”

 

“Gia Vượng nhà đang chơi ngoan bên cạnh, cô cứ giật đồ chơi của con, lớn từng tuổi đầu cô hổ ? gia giáo, gả nhà các sinh con đẻ cái lo liệu cả gia đình, chút nào đúng, mà cả nhà các hạ thấp như ?”

 

“Các bắt nạt thì thôi, Gia Vượng là cháu ruột nhà các , đ.á.n.h con gái các các đau lòng, Vương Lệ Anh lớn từng tuổi, đ.á.n.h đứa bé 4 tuổi các hì hì, đúng là thịt thì đau!”

 

“Gia Vượng nhà từ khi sinh thấy cô cho một sợi chỉ, ăn của cô một cục kẹo, cô tư cách gì đ.á.n.h Gia Vượng nhà ?”

 

Lần đừng Vương Văn, ngay cả Uông Thúy Phân luôn đóng vai cũng đen mặt.

 

“Lệ Anh là cô ruột của Gia Vượng, là trưởng bối, cô ruột dạy dỗ đứa cháu lời thì gì sai? Lâm Giai Lệ, cô đừng quá đáng, trưởng bối dạy dỗ tiểu bối là thiên kinh địa nghĩa!”

 

 

Loading...