Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 232: Gặp chuyện chớ vội, cứ khuấy đục nước đã

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:52
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tiểu Thúy dù cũng là từ nông thôn lên, bao giờ gặp cảnh tượng . Lúc , bà chỉ thể vội vàng xua tay với : “Không , . Nguyên liệu của sạch sẽ cả mà. Mọi đừng bậy. Bà thù oán với , hại đấy!”

 

Kỷ Thanh Thanh vẻ chính khí: “Cái gì mà hại bà? Bà dám từ nông thôn lên ? Bà dám đôi tay bà từng móc phân ? Bà dám năm ngoái bà bệnh nặng ? Bà đúng là mụ đàn bà bẩn thỉu, chạy lên thành phố hại .”

 

“Chồng bà lúc chính là vì bà quá bẩn thỉu nên mới ly hôn với bà. Vậy mà bà còn dám đây bán đồ ăn. Bà sợ ăn xong xảy chuyện ? Bà cũng đừng trách khó , đây là đang cho bà thôi!”

 

Mặt Vương Tiểu Thúy đỏ bừng lên: “Kỷ Thanh Thanh, bà ngậm m.á.u phun !!!”

 

Kỷ Thanh Thanh bộ thanh cao, rút khăn tay phe phẩy mũi: “Quả nhiên là dân nhà quê, thô lỗ, bẩn thỉu!”

 

Những vây xem Vương Tiểu Thúy với ánh mắt kỳ thị. Hóa là đàn bà ly hôn.

 

Đàn bà nhà nào tử tế mà ly hôn?

 

Vương Tiểu Thúy tiếng xì xào chỉ trỏ xung quanh, bao nhiêu hổ, bối rối, ngượng ngùng cùng lúc dâng lên từ đáy lòng.

 

Nhìn bộ dạng giấu mặt của Vương Tiểu Thúy, mắt Kỷ Thanh Thanh lóe lên vẻ khoái trá.

 

“Mọi ơi, đập sạp của bà , xem bà còn dám đây hại . Mụ đàn bà xa lắm, hại bao nhiêu !”

 

Nếu chỉ một Kỷ Thanh Thanh, Vương Tiểu Thúy đè bà đ.ấ.m cho một trận . xúi giục khác đập sạp . Đông như , Vương Tiểu Thúy cũng dám tùy tiện động thủ.

 

An An dặn, ở thành phố đ.á.n.h là phạm pháp. Bà chỉ thể vội vàng giải thích với những xung quanh.

 

tâm kế của bà, so với Kỷ Thanh Thanh.

 

Thấy những xung quanh đang tiến gần , Vương Tiểu Thúy cuống đến luống cuống tay chân.

 

Đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Tả Tổ Nghênh nhét nốt miếng bánh rán cuối cùng miệng. Hắn nhận phụ nữ bán bánh rán , là của "chiến hữu" (Tô An)!

 

Lần tàu hỏa, Vương Tiểu Thúy và Tô An c.h.ử.i . Người c.h.ử.i là một cặp tên Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh. Chắc là Kỷ Thanh Thanh mắt đây ?

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Hắn nhớ trong sách, Kỷ Thanh Thanh là một vai phụ nhỏ, là một trong các bà vợ trong hậu cung của nam chính.

 

Tả Tổ Nghênh liếc Vương Tiểu Thúy, thầm lắc đầu. Lửa giận của quần chúng kích động , lúc giải thích thì ích gì? Một cái miệng mấy chục cái miệng? Huống hồ còn kẻ đang đổ thêm dầu lửa.

 

Nếu lầm, mấy bán hàng rong bên cạnh cũng đang hùa theo Kỷ Thanh Thanh châm ngòi. Còn những hóng chuyện khác thì đều mang thái độ " liên quan đến ".

 

Loại tình huống , xoay chuyển càn khôn, chỉ một cách, đó là khuấy đục nước.

 

Ném cái túi giấy dầu xuống đất, Tả Tổ Nghênh phủi tay, tiến về phía Kỷ Thanh Thanh, tung một cú xoạc chân gối bà .

 

“Oái ~”

 

Kỷ Thanh Thanh hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, cú đá bất ngờ cho lảo đảo văng xa hai mét, ngã sấp mặt xuống đất.

 

Tả Tổ Nghênh lao tới, bẻ quặt khuỷu tay Kỷ Thanh Thanh , dùng đầu gối ghì chặt lưng bà ấn xuống.

 

“A a a a a a ~”

 

Kỷ Thanh Thanh đau đến toát mồ hôi lạnh: “Cứu mạng, cứu mạng, đ.á.n.h ~”

 

Những xung quanh tiếng Kỷ Thanh Thanh kêu cứu, định tiến lên. Tả Tổ Nghênh đầu hét về phía đám đông: “Mọi mau kiểm tra xem mất đồ gì !”

 

“Con mụ trộm cắp nãy ở đầu phố Tây móc túi , giờ chạy sang đây. Vừa nãy bên cạnh rõ mười mươi, bà ăn quỵt bánh rán, bà chị đây bắt , liền giở trò vu oan cho !”

 

“Còn hai cái sạp bên nữa, hai mau xem tiền nong thiếu . Vừa con mụ cứ lượn lờ quanh sạp của hai đấy!”

 

“Gì? Trộm cắp á?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-232-gap-chuyen-cho-voi-cu-khuay-duc-nuoc-da.html.]

 

Đám đông vây xem Tả Tổ Nghênh , ai nấy đều căng thẳng, bắt đầu kiểm tra đồ đạc của .

 

Hai chủ quán lúc nãy còn hùa theo châm ngòi vội vàng chạy xem hộp tiền của . Vì thường xuyên lấy tiền thối tiền lẻ, tiền của họ đều để trong một cái thùng nhỏ.

 

Tả Tổ Nghênh xong, hai lời, liền bắt đầu lục túi của Kỷ Thanh Thanh, móc một nắm tiền lẻ ném vung vãi xuống đất.

 

“Xem , tang vật đây ! Mọi mau xem ai mất tiền !”

 

Vương Tiểu Thúy nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chạy lên, nhặt hai hào từ đất lên: “ quỵt một cái bánh rán, hai hào!”

 

Những xung quanh kiểm tra tiền của , nhưng nhiều cũng nhớ rõ mang theo bao nhiêu. Mọi đống tiền đất, đều cảm thấy đó là tiền mất.

 

Hai bán hàng rong càng như hổ đói chằm chằm Kỷ Thanh Thanh, xô đám đông , lao lên nhặt tiền: “ mất, mất!”

 

cũng mất!”

 

“Trời ơi, nhớ tiền của ít thế , tiền của ? Tiền của cũng trộm .”

 

Một bà bác, thường xuyên tiền tiêu , la lên: “ mà! Rõ ràng mỗi tháng lương của hơn ba mươi đồng, mà tháng nào cũng còn đồng nào. Hóa trộm cắp! Đồ trộm cắp hại , bà mày bắt mày trộm tiền mồ hôi nước mắt của bà!”

 

Bà bác tức đến nghiến răng nghiến lợi, xông lên đạp cho Kỷ Thanh Thanh một cái.

 

Chồng bà và chồng bà thường xuyên mắng bà tiêu tiền hoang phí, nhưng rõ ràng bà tính toán chi tiêu từng đồng từng hào, mà tiền cứ cánh mà bay. Giờ thì tìm gốc rễ , hóa tiền của bà trộm.

 

Kỷ Thanh Thanh tiếng c.h.ử.i bới giận dữ xung quanh, sợ hãi vội kêu oan: “Không , ! trộm đồ, !”

 

“Mau thả ! Anh nhận nhầm , trộm!”

 

“Bà còn ? Chính bà bà ăn quỵt bánh rán mà trả tiền, đúng ?”

 

Kỷ Thanh Thanh vội vàng phản bác: “Đó là... đó là kịp trả tiền!”

 

Tả Tổ Nghênh vội vàng sang lớn với những bên cạnh: “Mọi thấy ? Bà thừa nhận nhé! Thừa nhận ăn quỵt bánh rán trả tiền, giờ còn chối bay chối biến là kịp móc!”

 

“Không trả tiền thì thôi, còn vu oan cho . Khinh thường nhà quê, còn móc phân. Tìm cái cớ vớ vẩn, tưởng chúng đều là đồ ngốc ? Bà ngày nào chẳng dùng tay chùi m.ô.n.g xong nấu cơm, ăn cơm. Bà mới là đồ ghê tởm! Cứ theo lời bà , thì ai cũng ghê tởm, ai cũng là đồ bẩn thỉu ~”

 

Thấy đều thò tay nhặt tiền, Tả Tổ Nghênh nhặt lên hai tờ tiền mệnh giá lớn: “Này, ! chỉ thấy bà thím bán bánh rán quỵt bánh thôi nhé. Những khác mất bao nhiêu tiền . Mọi đừng nhặt bừa. Tiền mất còn lấy đây !”

 

“Là của ! mất tiền!”

 

cũng mất tiền!”

 

“Hôm nay mất, nhưng tuần mất hai đồng! Con mụ tái phạm nhiều , chắc chắn cũng là nó trộm!”

 

“Đánh c.h.ế.t nó , đồ trộm cắp! Tiền mồ hôi nước mắt cực khổ của bà đây, chính còn dám tiêu, mày dám trộm!”

 

Chị béo bán hoa quả chen đám đông: “Bảo mấy hôm nay tiền của cứ hụt mãi. Nói, mày trộm tiền của tao !”

 

Ông chồng nghiện cờ b.ạ.c của chị béo đảo mắt một cái, vội vàng hùa theo: “Vợ ơi, chắc chắn là nó . Hôm em còn oan cho , cứ bảo trộm tiền đ.á.n.h bài. Anh giải thích thế nào em cũng . Em xem, giờ tìm thủ phạm nhé.”

 

Thấy quần chúng phẫn nộ ngày càng đông, Kỷ Thanh Thanh chị béo đè . Tả Tổ Nghênh vội vàng nhân lúc hỗn loạn, lủi khỏi đám đông.

 

Giữa đám đông là tiếng Kỷ Thanh Thanh vội vàng thanh minh, đó là tiếng la hét t.h.ả.m thiết.

 

“Giữ chặt lấy, thể để nó chạy thoát! Trộm đồ bắt quả tang, còn vu oan cho khác. Vừa tái phạm nhiều . Không hại bao nhiêu . Hôm nay chúng bắt tại trận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lôi đồn công an!”

 

, bắt lôi đồn công an!”

 

 

Loading...