Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 231: Kỷ Thanh Thanh ghen tị, tìm cớ gây sự
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:51
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm , từ các tỉnh đổ về phương Nam đào vàng đông, vé tàu về phía Nam thời gian vô cùng khan hiếm, đặt từ lâu. vé chiều về bây giờ ngược khá dễ mua.
Xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng giành ba vé cho tối ngày hôm .
Thực , sáng sớm và buổi sáng ngày hôm cũng vé, nhưng đều là vé . Đường sá quá xa xôi, thà muộn một ngày chứ suốt chặng về. Đây là một hai trạm, mà là hơn 50 tiếng đồng hồ. Thời gian dài như , khổ, gì đến .
Thấy trời bên ngoài tối mịt, Sở Thục Ngọc lập tức sốt ruột.
Lấy vé xong, chị liền thúc giục Tô An nhanh: “Muộn quá , trời tối om thế . Trong ga tàu là , còn ít kẻ lang thang vạ vật. Chúng nhanh lên!”
Tô An hai ngày nay chứng kiến sự hỗn loạn của ga tàu, cũng gân cổ lên gọi Nhậm Tam mau đuổi kịp. Cậu bé quá lùn, ở trong đám đông sơ sẩy một cái là lạc mất. “Tam, em lên , bám sát chị Thục Ngọc, đừng để lạc.”
Sở Thục Ngọc mấy năm nay Nam tiến nhiều chuyến như mà gặp vấn đề gì, còn ăn lớn như thế, ngoài việc chị gan , quyết đoán, còn kể đến tính cách vô cùng cẩn thận.
Sảnh bán vé chật ních . Hàng xếp hàng mua vé kéo dài tận bên ngoài. Ba từ cửa sổ trong cùng chen lấn ngoài, đại sảnh cũng là tiếng ồn ào.
Mãi mới lách , kịp thở phào một , ánh mắt Tô An liền dính chặt m.ô.n.g của Sở Thục Ngọc.
Cái quần màu xám nâu của chị rách một đường, lộ chiếc quần bó sát, dẫm gót màu đen bên trong.
“Chị... Chị Thục Ngọc, túi quần chị rạch .”
Sở Thục Ngọc đưa tay sờ thử, sắc mặt tối sầm: “Đồ ch.ó đẻ! Cuộn giấy vệ sinh cũng moi mất, còn rạch rách cái quần xịn của bà đây. May mà nó rạch mông...”
“Chắc chắn là lúc nãy xếp hàng mua vé chen lấn, để ý . Mau kiểm tra xem mất gì !”
Tô An , vội cúi đầu kiểm tra: “Em ... Ái chà, túi áo em cũng rạch.”
“Mất đồ gì ?”
“Tiền lẻ thối lúc mua vé mất .” Tô An kiểm tra túi, lập tức thò tay sờ cái túi áo lót bên trong.
Thấy tiền còn vẫn còn nguyên, sắc mặt cô mới khá hơn một chút.
“Chắc chắn là lúc nãy trả tiền chúng nó thấy !”
“Đi, về thôi. Bị móc túi kiểu còn đỡ, chỉ sợ gặp cướp giật công khai!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ba vội vã về. Mới khỏi ga tàu hỏa một đám phụ nữ giơ biển, níu kéo mời trọ vây quanh. Mãi mới thoát vòng vây, đoạn đường ngắn ngủi từ ga tàu đến bến xe buýt mà gặp ba nhóm ăn xin.
Tất cả đều theo bài ca bi thảm. Một mất tiền, tiền về quê. Một xin một đồng để mua màn thầu ăn. Còn một đứa bé bưng cái bát, ôm chân Sở Thục Ngọc lóc.
Mãi mới lên xe, ba mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy kẻ ăn xin chuyên môn chọn phụ nữ trông hiền lành, mềm lòng để tay. Nếu lỡ lộ tiền mặt , chừng còn gặp nguy hiểm khác.
Lăn lộn cả ngày, mệt lử. Trên đường về, họ tiện thể mua cơm rang về nhà trọ. Ăn xong, thu dọn qua loa ngủ. Ngày hôm ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Dậy rửa mặt đ.á.n.h răng xong, Sở Thục Ngọc liền gọi Tô An thu dọn đồ đạc. Lát nữa ngoài ăn cơm, mua thêm ít đồ dùng tàu, thẳng nhà ga.
Thành phố A.
Tuy lo lắng cho Tô An và Nhậm Tam, nhưng sạp hàng vẫn tiếp tục bán.
Không Nhậm Tam phụ giúp bên cạnh, Vương Tiểu Thúy càng thêm bận tối mắt tối mũi.
“Chị ơi, bánh rán thêm trứng với thêm tóp mỡ là hai hào rưỡi. Chỉ thêm một loại là hai hào. Thêm đậu que muối với củ cải sợi là một hào. Chị loại nào?”
“Vậy cho thêm trứng với tóp mỡ. À, cho thêm ít đậu que muối nữa nhé. Không tính thêm tiền chứ?”
“Không ạ. Của chị ba hào, gửi chị năm xu!”
“Có ăn tào phớ ạ? Còn trứng luộc nước ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-231-ky-thanh-thanh-ghen-ti-tim-co-gay-su.html.]
“Bánh rán của chị đây, cẩn thận nóng. Chị thong thả nhé!”
Trên con phố qua kẻ , Vương Tiểu Thúy nhanh nhẹn tráng bánh. Một bên mời chào khách, một bên nhận tiền, thối tiền lẻ, còn giúp khách gói bánh rán giấy dầu.
Trước Nhậm Tam miệng ngọt, dỗ cho khách nào khách nấy đều vui vẻ. Giờ Nhậm Tam ở đây, Vương Tiểu Thúy cũng bắt chước bé mời chào khách!
Bên đường.
Kỷ Thanh Thanh xách cái giỏ, bán bánh rán đối diện, thấy thế nào cũng giống Vương Tiểu Thúy.
Bà băng qua đám đông, sang bên đường. Nhìn kỹ, đúng là Vương Tiểu Thúy thật!
Thấy đối phương chỉ trong vài phút bán cho mấy khách, mắt Kỷ Thanh Thanh lóe lên vẻ ghen tị.
Ở thành phố hai tháng, Vương Tiểu Thúy vẻ béo , da dẻ cũng trắng trẻo, hồng hào hơn. Vừa là sống , cả phơi phới.
Xem lên thành phố cũng hợp với bà gớm.
5 hào, cộng 2 hào rưỡi, cộng 3 cái 1 hào. Chỉ trong vòng bảy tám phút, Vương Tiểu Thúy thu một đồng mốt.
Cứ đà , một ngày chẳng kiếm hơn chục đồng ?
Mụ đàn bà quê mùa c.h.ế.t tiệt! Ở nông thôn trồng trọt cho yên phận , cứ nhất quyết chen lên thành phố, hại Kiều Kiều nhà bà chịu khổ, còn Tô Kiến Quân mất việc!!
Mắt Kỷ Thanh Thanh lóe lên vẻ độc ác. Thấy bên sạp hàng còn ai, bà xỏ đôi ủng da dê nhỏ, bước tới: “Cho một cái thêm trứng! Bỏ thêm ít sợi khoai tây nữa!”
“Được , ngay đây ~” Vương Tiểu Thúy ngẩng đầu, sự chú ý đều dồn cái chảo mặt, miệng vẫn khách khí: “Chị chờ một lát, ngay!”
“Của chị đây, bánh rán của chị, tổng cộng hai hào. Cầm cẩn thận, coi chừng nóng!”, Vương Tiểu Thúy nhanh nhẹn đưa cái bánh qua. Vừa ngẩng đầu lên, thấy mặt là Kỷ Thanh Thanh, nụ mặt bà cứng đờ.
Ánh mắt lập tức trở nên đề phòng.
Kỷ Thanh Thanh chạy tới mua bánh rán, chẳng lẽ bà mù, thấy là ?
Bà nghi ngờ đối phương ăn quỵt!
“Tổng cộng hai hào!”, Vương Tiểu Thúy nhắc một nữa.
Kỷ Thanh Thanh như thể thấy Vương Tiểu Thúy đang đòi tiền, khinh khỉnh liếc bà một cái.
Giơ cái bánh rán trong tay lên c.ắ.n một miếng lớn, đó "phì" một tiếng nhổ : “Làm cái thứ rác rưởi gì thế ? Khó ăn quá!!!”
Nói , Kỷ Thanh Thanh liền thò tay lục lọi đồ đạc sạp: “Nguyên liệu của bà vệ sinh ? Đã rửa ? Không bỏ độc đấy chứ? Vừa nãy thấy bà từ bên . Nước của bà là nước bẩn múc hồ đằng đấy chứ?”
“Cái hồ bên thông thẳng với nhà vệ sinh của trường tiểu học Văn Đàn đấy!! Bà thể thất đức như !”
“Bà ở nông thôn, cả ngày cái nghề tay móc phân. Giờ chạy lên thành phố bán đồ ăn. Bà thấy ghê tởm ? Năm ngoái bà bà bệnh nặng ? Có bệnh truyền nhiễm ?”
Mắt Kỷ Thanh Thanh lóe lên vẻ ác ý. Mụ đàn bà quê mùa trụ thành phố , cũng xem bà vui .
Phá cho sập tiệm của bà , xem bà còn ở thành phố thế nào!
Liếc đám đường đang dần xúm , Kỷ Thanh Thanh cao giọng: “Người như bà mà cũng dám đây bày quán ? Bà đây là đang hại . Cái đầy cáu bẩn của bà rửa sạch ? Làm thứ quỷ quái gì . Ăn hỏng bụng , bà đền nổi ?”
Những vây xem Kỷ Thanh Thanh , bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cái gì? Nước ở sạp múc hồ đằng á? Bà thất đức quá ?”
“Ối trời ơi, hôm còn mua cho thằng cháu đích tôn nhà một cái. Lỡ nó ăn hỏng bụng thì thế nào ~”