Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 228: Mục tiêu chính - Đồ điện tử

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:48
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô An Sở Thục Ngọc hai cửa hàng, một kinh doanh giày da, một kinh doanh quần áo, cho nên lúc khi bắt chuyện với chị , cô cố ý tránh né hai lĩnh vực kinh doanh .

 

Những thứ khác thể kiếm tiền còn nhiều, cô cần thiết gây khó chịu cho Sở Thục Ngọc!

 

Đồ điện tử giống như bán quần áo, chất đống đất cho tùy tiện lựa chọn. Cửa hàng cũng rao. Bên trong mặt tiền rộng rãi là tủ kính, nhiều món đồ đặt ngay trong tủ kính.

 

Giống như nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa, quầy. Khách xem món nào thì gõ kính gọi , sẽ nhân viên bán hàng lấy giới thiệu, trưng bày cho khách xem!

 

Bên trong đông nghịt , các quầy hàng đều bu đầy, chỉ trỏ những món đồ trong tủ kính. Nhân viên bán hàng bận chân chạm đất.

 

Những ở độ tuổi như Tô An và Nhậm Tam, thực lực kinh tế, căn bản ai thèm tiến lên tiếp đón.

 

Tô An cũng mừng vì tự do, dẫn Nhậm Tam , thấy ai lấy đồ xem là cô ghé ngóng.

 

Đồng hồ điện tử lúc nhiều kiểu dáng. Có loại treo cổ, loại dùng dây xích cài thắt lưng, còn loại đeo cổ tay. So với đồng hồ cơ đắt tiền, giá của loại đồng hồ điện tử thể là vô cùng chăng. Loại rẻ chỉ năm sáu đồng là lấy , loại gà trống gáy báo thức cũng chỉ mười hai đồng!

 

Mấy thứ mang về thành phố A, bán gấp đôi giá chắc chắn tranh mua, thậm chí bán gấp ba cũng thể bán !

 

Ngoài đồng hồ điện tử, đài radio..., Tô An còn tìm thấy ở đây mấy mẫu máy chơi game đời đầu.

 

Có máy chơi game b.ắ.n bi 3D do Hồng Kông sản xuất đầu những năm 80.

 

Máy chơi game vòng nước đơn giản, dùng áp lực nước để đẩy vòng nhỏ cọc.

 

Máy chơi game xếp hình Tetris phổ biến những năm 80-90.

 

Mẫu thứ tư, xe tăng tránh b.o.m rơi từ trời xuống.

 

Còn loại bàn Roulette Nga cỡ nhỏ, mặt khắc như mặt đồng hồ, phía lẫy gạt để bàn. Gạt lẫy, viên bi sẽ tít, dừng ở nào thì tìm phần thưởng tương ứng đ.á.n.h dấu ở phía .

 

Tất cả các máy chơi game đều chạy bằng pin. Trong đó, máy vòng nước và máy xếp hình Tetris, kiếp Triệu Long, Triệu Hổ từng .

 

Còn cái máy chơi game xe tăng tránh b.o.m , ở thời đại thể coi là "thần khí", đương nhiên giá cả cũng đắt cắt cổ.

 

Tô An tổng cộng ưng ý ba loại: máy vòng nước, máy xếp hình Tetris, và máy xe tăng tránh bom.

 

Giá của ba loại máy chơi game : máy vòng nước 2 đồng 5, máy xếp hình Tetris 4 đồng, máy xe tăng tránh b.o.m 7 đồng. Đây là giá bán sỉ, lấy hàng đủ lượng yêu cầu.

 

Hai mải mê luồn lách trong đám đông. Tô An thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó sổ. Ánh mắt Nhậm Tam thì cứ lưu luyến rời các loại đồ điện tử.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, Tô An cẩn thận lấy đồng hồ từ túi áo khoác , lén lút thoáng qua: “C.h.ế.t , hơn 6 giờ .”

 

“Nhậm Tam, thôi, chị Thục Ngọc sắp sốt ruột chờ .”

 

Tô An kéo Nhậm Tam chạy xuống lầu. Tuy cô mơ hồ nhớ đường , nhưng cũng sợ Sở Thục Ngọc chờ lâu mà tức giận.

 

Hai vội vã chạy đến cổng chính, Sở Thục Ngọc đợi ở cửa.

 

“Chị Thục Ngọc, ngại quá, ngại quá, em quên mất thời gian.”

 

Sở Thục Ngọc nhẹ nhàng thở phào: “Không , chị cũng mới đến thôi. Đi nhanh lên, chỗ gần ga tàu hỏa, loạn lắm, muộn an .”

 

“À , xem hàng thế nào?”

 

Tô An thế nào: “Nhiều đồ quá, em mới xem qua loa thôi ạ.”

 

“Chị thì ?”

 

Sở Thục Ngọc trả lời: “Chị xem cũng tàm tạm , chủ yếu là vấn đề giá cả. Bên cạnh hội chợ thương mại bưu điện, địa chỉ gửi tiền đây chính là ở đó. Cũng nửa tháng , tiền chắc đến từ mấy hôm . Ngày mai mang giấy tờ tùy đến sớm một chút. Người ở đây sống về đêm, tối ngủ muộn, sáng nhiều mở hàng cũng tương đối trễ. Sáng tinh mơ trong hội chợ ít , mai dậy thật sớm, đến sớm một chút. Nhân lúc ít , bắt mấy chủ hàng mở hàng đơn đầu tiên, dễ ép giá hơn. Nói xong xuôi thì qua bên cạnh lấy tiền đặt hàng hết, thủ tục gửi vận chuyển!”

 

Tô An gật đầu: “Vâng!”

 

“Đi bến xe ô tô hả chị?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-228-muc-tieu-chinh-do-dien-tu.html.]

“Không , muộn quá . Chúng bộ trạm tiếp theo.”

 

Sở Thục Ngọc dù cũng lăn lộn ở phương Nam mấy năm, mức độ cẩn thận thể thấy là hề tầm thường.

 

Lúc từ chỗ trọ xe đến đây, cậy mang tiền, là ban ngày, ba mới đến tận ga tàu hỏa cuối bến mới xuống.

 

Hội chợ thương mại ngay phía ga tàu hỏa.

 

Mà lúc trời tối, Sở Thục Ngọc thà bộ thêm một đoạn đường trạm tiếp theo bắt xe, chứ bến xe!

 

Tô An đầu cùng, đương nhiên là Sở Thục Ngọc nấy.

 

Lúc vẫn là tiết trời tháng Hai, gió lạnh thổi mặt vẫn còn rét, nhưng so với thành phố A thì dễ chịu hơn nhiều.

 

Trên đường cái vẫn còn khá náo nhiệt. Dưới ánh đèn đường màu vàng cam, ít hành khách từ ga tàu hỏa .

 

Sở Thục Ngọc nhanh, sải bước cũng lớn.

 

“Các cô đừng trách cẩn thận. Mấy năm nay xuống biển ăn bao nhiêu mà kể. Người kiếm tiền ít, nhưng gặp chuyện cũng ít...”

 

Lời còn dứt, phía vang lên tiếng xe máy gầm rú. Người Sở Thục Ngọc cứng , vội vàng kéo Tô An lùi phía trong lề đường một bước.

 

Nhậm Tam phản ứng cực nhanh, cũng nhảy trong một bước.

 

“Rầm rầm rầm ~”

 

Một chiếc xe máy lao vút qua mắt như một cơn gió.

 

Một bàn tay từ yên xe máy thò , giật lấy túi xách của một phụ nữ phía , giằng mạnh. Người phụ nữ hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, cả kéo lê mấy mét, ngã lăn đất.

 

Đến khi bà ngẩng đầu dậy nữa, chỉ còn thấy đuôi chiếc xe máy.

 

“Cứu mạng, cướp đồ, cướp đồ kìa...” (Tiếng địa phương)

 

Người phụ nữ chắc là ngã nhẹ, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mở miệng kêu cứu.

 

Da đầu Tô An tê rần: “Chị... Chị Thục Ngọc!”

 

Những xung quanh đều như dọa sợ. Mãi cho đến khi chiếc xe máy biến mất khỏi tầm mắt, họ mới đầu phụ nữ mặt đất.

 

Sở Thục Ngọc và Tô An tới, đỡ phụ nữ dậy: “Chị ơi, chị chứ?”

 

Người phụ nữ Tô An và Sở Thục Ngọc đỡ dậy, sắc mặt yếu ớt. Bà hít sâu vài , mắt chằm chằm về hướng chiếc xe máy biến mất.

 

“Có đau ở ạ? Có thương ?”, Tô An hỏi.

 

Người phụ nữ ôm bụng lắc đầu, giơ tay gạt Tô An và Sở Thục Ngọc : “Hai cũng là dân ngoại tỉnh ?”

 

Tô An và Sở Thục Ngọc liếc , hiểu ý đối phương.

 

Nghe giọng của họ, phụ nữ cũng hai dân bản địa.

 

khẽ một tiếng cảm ơn bỏ .

 

ghét ngoại tỉnh, tất cả!

 

Chính vì những ngoại tỉnh kéo đến đây, mới cho nơi trở nên phức tạp, bát nháo, khiến dân địa phương như họ đường cũng nơm nớp lo sợ.

 

Đến khi ba Tô An về đến chỗ trọ, gần 7 giờ tối. Sở Thục Ngọc giành trả tiền trọ hôm nay, nhờ bà Lương nấu ba bát mì cho đỡ đói.

 

Ăn mì xong, Tô An và Sở Thục Ngọc đều lấy sổ bắt đầu ghi ghi chép chép, tính toán xem tiền mang theo nên phân bổ thế nào. Bận rộn đến 10 giờ tối, họ mới vội vàng lên giường ngủ.

 

Sáng hôm trời còn tờ mờ sáng, Sở Thục Ngọc gõ cửa phòng Tô An: “Tô An, dậy ? Mau thu dọn , lát nữa chuyến xe buýt sớm nhất hội chợ thương mại. Đồ đạc nhớ mang cho đủ đấy!”

 

 

Loading...