Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 225: Ga tàu hỗn loạn
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:45
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đồng chí, nghỉ chân ?”
“Đồng chí, thế? Bọn xe.”
“Nhường đường, nhường đường.”
Tô An và Nhậm Tam bám sát Sở Thục Ngọc, lách khỏi đám đông. Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đi, về phía , cách đây xa là bến xe buýt. Chúng qua đó bắt xe!”, Sở Thục Ngọc đầu với Tô An.
Tô An gật đầu, bám sát lưng chị : “Chắc bao lâu ạ?”
Sở Thục Ngọc : “Xe buýt trong thành phố cứ dừng dừng, lên xuống, mất thời gian lắm. Chắc cũng gần một tiếng!”
“Hai đứa đói ? Ráng nhịn chút . Đồ ăn quanh đây rẻ . Chúng chờ đến nơi hẵng ăn!”
Vào bến xe, từng chiếc xe buýt xếp hàng dài. Đầu xe nào cũng ghi điểm đến. Sở Thục Ngọc dẫn hai tìm xe từng hàng một.
“Bác ơi, bác đấy ạ?”, một thanh niên trông thật thà, phúc hậu, vẻ thương hại đàn ông trung niên đang bao tải đè còng cả lưng, liền lên tiếng hỏi.
Hồ Thủy Sinh, đang dắt díu vợ, em trai, em gái tìm xe, hỏi, liền cảnh giác . nghĩ bụng hỏi đường chắc đến nỗi lừa, nên đáp: “Chúng Vành đai 5 trong thành phố.”
“Có Vành đai 5 ở bên cạnh khu Quá Khang ?”
“Đó là nội thành. Bác chạy sang bên gì? Ngược , ở bên kìa!”, gã thanh niên phúc hậu lớn tiếng chỉ về phía đối diện.
“ cũng đang định qua đó. Đi, , , các bác theo !”
“Tốt quá, quá, cảm ơn , cảm ơn ~”, Hồ Thủy Sinh vội vàng gọi vợ và các em, theo đàn ông.
Sở Thục Ngọc dẫn Tô An và Nhậm Tam, mấy họ lướt qua mặt , đó dừng một chiếc xe buýt.
“Thấy , đó đều cả đấy. Đây mới là xe nội thành, còn hàng phía là chạy thành phố khác!”
Hồ Thủy Sinh theo ngón tay của gã thanh niên, lên tấm biển ở đầu xe. Mấy chữ đơn giản ông vẫn nhận : “, đúng, là xe .”
“Nhanh lên, nhanh lên. Trên xe còn nhiều chỗ, sắp chạy . Một 3 đồng tiền vé. Các bác tổng cộng bốn là 12 đồng!”
“Trả tiền xách đồ lên xe chờ . Lát nữa chỗ là đấy!”
“3 đồng á? Đắt thế?”, Hồ Thu Cúc (em gái) cao giọng.
“Cái gì mà đắt? Chị bao xa ? Chị tưởng đây là ? Ở cái ga tàu , một quả trứng gà cũng ba hào rưỡi, năm hào . Chị tưởng còn ở quê chị ? Tiền xăng đắt ? Chị tưởng xe bò ? Cái bến xe tốn tiền ? Tài xế với lơ xe trả lương ? Ngay cả bà thím quét rác ở ga cũng trả lương. Đã thế thì ở mà chẳng tốn tiền? Chúng ở đây đều thu phí thống nhất. Có ? Muốn thì nhanh lên, thì nhanh cho!”
Gã thanh niên phúc hậu tỏ vẻ như xúc phạm, bộ " thì tùy".
Hồ Thủy Sinh trong lòng thắt , vội vàng ngăn em gái: “Được , , ngay đây!”
“Nhanh lên, Thu Cúc, Hoa, xách túi lên !”
Người phụ nữ tên Thu Cúc mặt đầy lo lắng, nhưng giọng yếu ít: “Anh, trong thành phố mà cũng đắt thế? Mua vé xe xong là còn mấy tiền nữa . Anh Đại Vương ứng một tháng lương ? Vậy tháng sống kiểu gì?”
“Lên xe , đừng nữa. Chờ đến nơi, tìm Đại Vương là thôi. Đến lúc đó mượn tạm bọn họ một ít.”
Hồ Thủy Sinh đặt cái túi vải xám xịt xuống đất, quanh, kéo khóa quần, thò tay trong đũng quần móc một nắm tiền nhàu nhĩ, bắt đầu đếm. Vợ và các em ông vội vàng xung quanh che chắn, cảnh giác tứ phía.
Lúc Đại Vương thư về thôn dặn, bên ngoài cũng là lừa đảo, cướp giật, họ đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-225-ga-tau-hon-loan.html.]
Sở Thục Ngọc dẫn Tô An và Nhậm Tam ở đầu xe: “Là xe .”
Tô An đàn ông đang đếm tiền cách đó xa: “Chị Thục Ngọc, vé 3 đồng thật ?”
Sở Thục Ngọc hạ giọng: “Không cần. Lần chị là 2 hào rưỡi. Hình như là 5 trạm đầu 1 hào, 5 trạm, mỗi trạm thêm 5 xu!”
“Vậy bọn họ?”
“Bị lừa đấy. Đi, nhanh lên xe, đừng xen chuyện của khác!”, Sở Thục Ngọc thúc giục.
“Không chừng lúc , xung quanh đang bao nhiêu thằng chằm chằm đấy!”
Tô An bụng gì, nhưng bộ dạng của gia đình đàn ông cũng giống tiền. Tay chân họ đều thô ráp, nứt nẻ vì giá lạnh, quần áo thì vá chằng vá đụp. Lạ nước lạ cái, tiền nếu lừa hết, khi cả nhà đường ăn xin.
“Đi, nhanh lên chiếm chỗ!”, Tô An cao giọng gọi Nhậm Tam, theo Sở Thục Ngọc lên xe. Tiếng giày giẫm lên bậc cửa xe nặng nề lạ thường.
Hồ Thu Cúc tiếng động, cảnh giác liếc nhóm Tô An, trong mắt đầy vẻ đề phòng.
Trong tay Hồ Thủy Sinh phần lớn là tiền hào, một lúc lâu mới đếm đủ mười hai đồng. Trừ mười hai đồng , họ chỉ còn hơn một đồng.
Ngay khoảnh khắc Hồ Thủy Sinh đưa tiền , Hồ Thu Cúc kịp phản ứng.
Mấy lên xe thẳng, đưa tiền!
“Anh cả!!!”
“Đừng đưa!”
Tay Hồ Thủy Sinh đang chìa khựng . lúc , gã thanh niên phúc hậu giật phắt lấy tiền trong tay ông .
Mà Hồ Thủy Sinh, vì tiếng hét của em gái, kịp nắm c.h.ặ.t t.a.y . Tiền trong tay giật quá nửa.
Gã thanh niên giật một mớ tiền, xoay bỏ chạy!
“A!!”
Hồ Thủy Sinh đưa tay túm lấy cổ áo gã. Vợ và các em ông vốn cảnh giác, thấy thế liền lao gã thanh niên. Hồ Thủy Sinh túm hụt, nhưng em trai ông là Hồ Thủy Binh tóm cổ áo gã!
“Trả tiền đây cho bọn tao!!”
Bị túm cổ áo, gã thanh niên phúc hậu trở tay móc từ trong túi một con d.a.o găm nhỏ, đ.â.m thẳng về phía mắt Hồ Thủy Binh. Hồ Thu Cúc nhanh tay lẹ mắt, kéo hai .
Gã thanh niên cũng ham đánh, đầu liền lủi đám đông. Anh em nhà họ Hồ còn đuổi theo, thì lúc từ bên cạnh, một đàn ông trông như tài xế . Ông liếc em họ Hồ, ở cửa xe gào xuống : “Còn ai lên nữa ? Đi đây, đây! Không đợi nữa. Không là ngủ đêm ở ga tàu đấy!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Anh cả.”, Hồ Thủy Binh Hồ Thủy Sinh, như thể đang hỏi nên đuổi theo .
Hồ Thu Cúc kéo tay cả: “Đi, lên xe!”
Hồ Thủy Binh dù cũng còn trẻ, nóng tính, nghiến răng : “Anh Đại Vương bảo , bọn lừa đảo đều đồng bọn. Bên chạy, ông tài xế liền kêu . Không chừng là cùng một bọn. Chúng !”
Hồ Thu Cúc vỗ lưng hai một cái: “Nói bậy bạ gì thế. Cũng khi ông tài xế đang cứu chúng đấy!”
“Anh, giật mất bao nhiêu?”
Hồ Thủy Sinh em gái , lúc mới xuống nắm tiền đang nắm chặt trong tay. Ông nắm chặt tờ tiền lớn nhất mang theo , là tờ 10 đồng (Đại đoàn kết). Một tờ 1 đồng và một tờ 5 hào. Còn năm tờ 1 hào thì giật mất.
“Bị giật mất 2 đồng, phần lớn là tiền hào!”