Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 213 - 220: Vương Vĩnh Chính nổi điên
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:40
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 213: Tô An tính toán
Vương Tiểu Thúy tìm việc gì đó , Tô An vô cùng ủng hộ. Nàng cũng hề nghĩ tới việc dựa sự của để tự ý chọn cho Vương Tiểu Thúy một ngành nghề đặc biệt nào. Mẹ việc gì cũng , miễn là trong phạm vi năng lực của bà, và quan trọng nhất là bà cảm thấy vui vẻ!
Bất quá Tô An vẫn đưa một vài gợi ý nho nhỏ: “Mẹ, con ủng hộ ý tưởng của . Hơn nữa, về các loại đồ ăn vặt, chúng cũng thể thêm vài món, như bánh rán trứng, ngoài việc thêm trứng, khoai tây sợi, củ cải sợi, chúng còn thể cho thêm tóp mỡ thái nhỏ, hoặc là dưa muối, dưa chua các loại.”
“Trời lạnh thì chúng bán bánh rán, mễ đậu hũ, khoai tây bào. Trời nóng thì chúng bán sương sáo, bánh lọt. Nếu xuể, thể chiên thêm bánh dày...”
“Với , buổi sáng chúng thể đẩy hàng khu phố Tam Hồ. Khu đó là nhà máy, công nhân viên chức , tan tầm đều qua đó. Chờ qua giờ cao điểm , chúng chuyển đến đầu con phố sầm uất, nếu là ngày lễ tết thì chúng quảng trường!”
Vương Tiểu Thúy Tô An góp ý, càng thêm hưng phấn: “An An, thấy đó!”
“Mấy món con đều . Cứ theo lời con , chắc chắn thể kiếm tiền!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô An : “Con tin . Ngày mai con tìm bà Đại Bảo hỏi thăm thử, kiếm một chiếc xe đẩy về cho . Lát nữa nghĩ xem cần mua sắm những đồ nghề gì, hôm nào chúng cùng mua!”
Vương Tiểu Thúy hăng hái mười phần: “Được, để nghĩ xem!”
Ăn cơm xong, Tô An liền trở về phòng , nàng tính tiền đang trong tay. Số tiền ban đầu lấy từ chỗ Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân dùng để mua cái sân ở phố Phúc Khánh . Lần ly hôn lấy 2000 đồng từ Triệu Đại Hưng, đó từ Trần Thư Danh lấy 400 đồng tiền mặt và một con cá chiên bé, từ sổ tiết kiệm của Tiêu Kế Lương quét sạch hơn 2000 đồng, mượn cớ nhà họ Triệu tố cáo Tô Kiều lừa 600 đồng từ tay Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh, tổng cộng là hơn 5000 đồng một chút. Trong nhà sắm sửa thêm đồ đạc, vật dụng hàng ngày, mua quần áo chống rét cho và trai, tiền lúc gặp Thôi Nguyên Phượng trộm đồ, đồng chí cảnh sát hỗ trợ cho , coi như tốn đồng nào.
Chỉ riêng về 93 cũng tiêu mất ít. Đồ gửi về cho thì cơ bản đều dùng trong hơn 800 đồng của Vương Tiểu Thúy. Hiện tại tiền mặt trong tay nàng còn 4500 đến 4600 đồng! Số tiền thì nhiều, nhưng thực nhiều lắm. Thập niên 80, cũng là cơ hội, dã tâm của Tô An cũng lớn. Đời nàng từng buôn bán gì, nhưng xem TV ít, hóng chuyện cũng nhiều.
Giờ nàng đang chờ tin tức từ bên ông La, xem lời ông Thái về trường thể thao thể cho nàng treo tên danh sách học sinh . Bất kể , Tô An đều chuẩn hai tháng nữa sẽ một chuyến về phương Nam. Bên ông La mà xong xuôi thì nhất, nếu , nàng tính sẽ tự học để tham gia kỳ thi đại học dành cho lớn mang tính xã hội. Tô An lấy bút và vở , bắt đầu vạch kế hoạch vở. Thời điểm , phương Nam đang phát triển nhanh chóng, nhiều thứ chỉ cần lấy hàng về là thể dễ dàng kiếm tiền.
Về quần áo, lúc đang nổi lên áo sơ mi bông cổ bẻ, quần ống loe, kính râm, thậm chí cả quần jean... Về đồ điện tử thì radio, đồng hồ điện tử, máy chơi game, băng cassette... chỉ cần lấy hàng về, chính là một vốn bốn lời. Sau khi tích lũy một vốn nhất định, liền thể thử tấn công ngành hàng gia dụng, như tủ lạnh, TV, máy giặt, tủ khử trùng, quạt điện, đầu VCD... Đây đều là những mặt hàng khan hiếm. Mức sống của dân dần nâng cao, kinh tế khá giả lên, những món đồ gia dụng đều sẽ trở thành những món đồ thiết yếu trong gia đình! Kiến thức mà Tô An cũng nhiều, vắt óc cũng chỉ nghĩ đến đây. Cụ thể thế nào vẫn đợi nàng tự một chuyến phương Nam xem . Mà phương Nam cũng là chuyện dễ dàng. Bên đó khắp nơi đều là cơ hội, nhưng đồng thời dân nhập cư cũng tăng đột biến, chính quyền địa phương quản lý xuể. Chưa đến những thành phố trọng điểm như Dương Thành, Bằng Trình, mà ngay cả Hoàn Thành, Hải Thành đều là nơi rồng rắn lẫn lộn, vô cùng hỗn loạn. Đời , nàng ít chuyện các ông chủ mang tiền Nam nhập hàng, còn khỏi ga tàu hỏa tay trở về, thậm chí bao giờ ! Số liệu thống kê cho thấy, trong những năm 80-90, Nam tiến đào vàng mất tích trở về là hề ít. Ở nơi đất khách quê dễ lừa gạt, cho nên, nàng chuẩn kỹ lưỡng .
Ngày hôm , Tô Bình dậy sớm, tự đạp xe đến tiệm cơm Vận May Tới. Tô An cùng Vương Tiểu Thúy, Nhậm Tam ăn sáng xong cũng bắt đầu bận rộn. “Mẹ, nếu thì chúng cho tới luôn. Hay là mua một chiếc xe ba gác ? Cái đó cũng khó, học một chút là thể đạp , coi như bán hàng nữa thì cũng dùng việc khác !”
Vương Tiểu Thúy nghĩ ngợi liền từ chối: “Không , cái xe ba gác đó, rẻ cũng hai ba trăm đồng? Mẹ sắm đồ nghề là để kiếm tiền, giờ còn kiếm đồng nào mà bỏ nhiều tiền như , !”
“Mẹ tính thế , đến chợ đồ cũ xem cái nào phù hợp , mua một chiếc xe đẩy tay . Xe đẩy cũ thì hai ba mươi đồng là cùng chứ gì? Mẹ dùng tạm, nếu thật sự kiếm tiền thì đổi cũng !”
Tô An thấy Vương Tiểu Thúy tính toán của riêng nên cũng khuyên nữa. Ba chạy đến chợ đồ cũ, quả thật tìm một chiếc xe đẩy tay còn khá , tìm một cái thùng sắt cao ngang hông và hai cái chậu. Những thứ khác thì đành đến cửa hàng bách hóa mua đồ mới.
Bếp than nhỏ, các loại vá, xẻng, kẹp và các dụng cụ khác, còn mua sỉ giấy dầu. Sau khi sắm đủ dụng cụ, ba kéo xe đẩy đến cửa hàng lương thực, mua đủ các loại gia vị, dầu ăn, bột mì và các loại lương thực khác. Nhìn tiền mặt cứ ào ào tiêu , Vương Tiểu Thúy xót đến nghiến răng. Số tiền 800 đồng mà Lục Kim An đền do kiện Tô Kiều lừa đảo lúc , gửi đồ về 93 tốn gần một trăm, hôm nay một ngày tiêu thêm hơn một trăm nữa.
“Làm ăn buôn bán đúng là thường . Tiền kiếm một xu mà tiêu hơn trăm đồng . Phải bán bao nhiêu cái bánh rán mới kiếm đây?” Giọng Vương Tiểu Thúy vẻ nặng trĩu, bà cảm thấy áp lực lớn. Nếu mà bán , thì tiền hôm nay tiêu ... Nhậm Tam thấy tâm trạng Vương Tiểu Thúy xuống, vội vàng cổ vũ: “Thím, bánh ngô thím chiên thơm lắm, buôn bán chắc chắn sẽ đắt hàng. Lát nữa về chúng nghiên cứu thêm, cố gắng sớm bán để kiếm tiền về!”
Tô An cũng an ủi: “Mẹ, cứ giữ tâm lý bình thường thôi. Mấy thứ cũng vô dụng, bếp lò, dầu muối, đều dùng cả! Coi như bán chạy cũng , đồ đạc trong nhà dùng . mà con cũng nghĩ giống Nhậm Tam, con thấy chắc chắn thành vấn đề!”
Bệnh viện Y học cổ truyền, khu nội trú. Hôn mê một ngày một đêm, Lục Kim An mơ màng mở mắt, đập mắt là trần nhà trắng tinh và bình truyền dịch treo đầu. Một cô y tá nhỏ cầm sổ đăng ký đẩy cửa bước : “Ồ, tỉnh ?”
“Thế nào ? Đỡ hơn ? Đầu còn đau ?”
“Nào, đừng cử động, đo nhiệt độ cho xem!”
Tô Kiến Quân đang gục ngủ bên cạnh đ.á.n.h thức, vội vàng bật dậy xem xét. “Ui da, Tiểu Lục, cuối cùng cũng tỉnh , dọa c.h.ế.t chúng !!”
Chương 214: Vớt tám ngày phú quý
“Nước.... nước....” “Được , nước, nước đây!” Tô Kiến Quân vì vớt cái ân cứu mạng , để thể tay vớt món hời phú quý , thể là chuẩn vô cùng đầy đủ. Chẳng những mang theo cặp lồng cơm, mà ngay cả chậu rửa mặt, khăn lông cũng mang đến.
Lấy nước ấm, còn cẩn thận thổi thổi, lúc mới đỡ Lục Kim An dậy, với vẻ mặt hiếu thảo, cẩn thận đút cho uống. “... đây là... thế ?”, uống nước xong, Lục Kim An mới mơ màng hỏi. Tô Kiến Quân khoa trương : “Trời ạ, Tiểu Lục, nhóc sẽ sốt đến ngốc luôn chứ? Sao cái gì cũng nhớ ?”
“Cậu với Kiều Kiều xem lửa vượng, xem hoa đăng, chen ngã xuống hồ từ tháp đá Muôn Phương. Lúc đưa bệnh viện, đều sắp cứng đơ, đó cứ sốt mãi, sốt suốt một đêm. canh suốt đêm cũng dám chợp mắt. May mà , chứ thì Kiều Kiều nhà thế nào bây giờ!”
Lục Kim An lúc mới nhớ chuyện đó. , ở tháp đá Muôn Phương, ai huých một cái rõ đau ngã xuống. “Kiều Kiều ? Con bé chứ?”
Tô Kiến Quân vẻ mặt đau lòng: “Sao mà ? Cậu cao to thế còn chen ngã xuống, Kiều Kiều chen thì dạng gì. Xương sườn đều giẫm gãy hai cái, tay chân vết bầm tím. Ngay cả như , con bé vẫn luôn lo lắng cho . Nếu con bé chịu đau, cố nén để ngất , tìm xuống hồ vớt , gì còn mạng mà đây!”
“Tiểu Lục , ngàn vạn phụ lòng Kiều Kiều đấy nhé!” Lục Kim An Tô Kiều vì mà đến mức , cũng vô cùng chấn động. “Kiều Kiều... con bé giờ ?”
Tô Kiến Quân thở dài: “Đang ở phòng bệnh bên cạnh. Mẹ nó đang chăm bên đó. Còn bên , chúng cũng từng gặp ông bà thông gia, cũng nhà ở , báo tin cũng chẳng báo . Cậu xem, cả đêm về, cũng ông bà thông gia ở nhà đang lo lắng đến mức nào nữa!” Tô Kiến Quân cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Kim An. Cả nhà họ vì Lục Kim An mà đến mức , Tô Kiều vớt vát một cái ân cứu mạng, hơn nữa Lục Kim An ở bệnh viện cũng cần chăm sóc, lúc cũng nên gặp mặt ông bà thông gia chứ?
Lục Kim An vẫn luôn đáp mối quan hệ với Kiều Kiều, lúc hôn mê thì thôi, giờ tỉnh, lẽ một ngoài như ông chăm sóc ? Cho nên, hoặc là tìm trưởng bối trong nhà đến, hoặc là thừa nhận đang qua với Kiều Kiều, hoặc là cứ tự liệt ở đây ! Quả nhiên, Tô Kiến Quân xong, lòng Lục Kim An căng thẳng, vội hỏi: “Bây giờ là lúc nào ? Cháu hôn mê bao lâu ?”
Tô Kiến Quân : “Đã chiều ngày hôm . Cậu đưa tối hôm qua, bác sĩ đầu chắc là đập đá nên mới hôn mê, ngâm trong hồ lâu quá nên sốt cao, sốt mãi đến sáng nay mới từ từ hạ. cũng sợ c.h.ế.t khiếp!” Đầu óc Lục Kim An trống rỗng, vội vàng : “Bác Tô, cháu cho bác điện thoại, phiền bác gọi cho cháu, báo một tiếng bình an giúp cháu!”
“Được, , , !”, Tô Kiến Quân vội móc cây bút máy mà ông vẫn luôn cài n.g.ự.c để màu. Lấy điện thoại, Tô Kiến Quân vẻ mặt kích động chạy xuống lầu gọi điện thoại. Thằng con rể chạy thoát . Cái vận may trời ban , cuối cùng cũng đến lượt Tô Kiến Quân !!
“Alo, chào bà thông gia, chào bà!”
“ là Tô Kiến Quân, bố của Tô Kiều. À... Tô Kiều , chính là bạn gái của con trai bà, đúng đúng đúng... Tối qua hai đứa nó hẹn hò, xảy chút chuyện, giờ đang ở bệnh viện XX, phòng bệnh 303 lầu 3. đúng đúng, canh suốt đêm qua chợp mắt, Tiểu Lục giờ mới tỉnh, mới hỏi điện thoại của bà đây!”
“Được , gì, bà mau qua đây !” Gọi điện thoại xong, Tô Kiến Quân phòng 303, mà đến phòng bệnh của Tô Kiều. Kỷ Thanh Thanh thấy ông vẻ mặt hưng phấn, vội vàng lên: “Sao , Kim An tỉnh ?” Tô Kiến Quân nhanh đến giường Tô Kiều, với Kỷ Thanh Thanh: “Mau chải đầu, rửa mặt cho Kiều Kiều , Tiểu Lục tỉnh , lát nữa bà thông gia sẽ đến!”
Kỷ Thanh Thanh giật : “Thông gia qua đây?” “ đúng đúng, gọi điện cho bà , bà đang đường đến . Cũng như nàng dâu mắt bố chồng, ấn tượng đầu tiên thể sai sót . Còn bà nữa, cũng chải tóc , đừng như mụ điên, để ấn tượng cho !” Nói Tô Kiến Quân ghé giường Tô Kiều, nhỏ với cô : “Thằng bé Tiểu Lục đó, nhớ gì về chuyện tối qua cả. Bố với nó là con cố chịu đau, tìm cứu nó lên. Lát nữa con đừng để lộ đấy!”
Tô Kiều bất an : “Bố, bố thương lượng với con một tiếng mà tự ý quyết định ? Tối qua lúc mấy đưa đến, trong bệnh viện ít thấy mà!” Hôm đó lúc Tô Kiều đưa đến bệnh viện, cô tỉnh . Cô ở đại sảnh lóc om sòm, nhân viên y tế lấy tiền cô nhưng đủ nộp viện phí. Đang để liên hệ nhà thì bên vội vã khiêng Lục Kim An ! Tô Kiều Lục Kim An mang theo tiền, vội đó là bạn trai , tiền. Nhân viên y tế móc ví tiền từ Lục Kim An nộp phí cho cả hai, lúc Tô Kiều mới nhờ báo tin cho vợ chồng Tô Kiến Quốc.
“Trời ạ, đều lúc , con còn cao cái gì nữa? Mấy hôm qua giúp đỡ, lúc bố đến thì họ về còn . Chỉ cần họ nhảy thì ai ? Nhân viên y tế thấy thì ? Tình hình cụ thể thế nào bọn họ ?” Tô Kiến Quân dặn dò bên xong, lập tức phòng bệnh của Lục Kim An canh chừng. Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều bên cũng bận rộn hẳn lên. “Mẹ, xem sắc mặt con khó coi lắm ?”, Tô Kiều hưng phấn thấp thỏm. Kỷ Thanh Thanh chằm chằm Tô Kiều, khuôn mặt trái xoan vốn trắng nõn lúc càng thêm tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng mất hết sắc máu, trông yếu ớt, khiến sinh lòng thương tiếc.
“Kiều Kiều, con thương nặng như , tiều tụy suy yếu là bình thường. Vết thương của con còn nặng hơn Lục Kim An nhiều. Trông càng nghiêm trọng, càng chứng tỏ cái ơn cứu mạng của con đối với nó càng thêm quý giá.”
“Lát nữa, con cũng cần nhiều, cứ đó giả vờ yếu ớt, điềm tĩnh là , chuyện khác giao cho với bố con!” Ở một nơi khác, Lục Nhã Tri cúp điện thoại, sốt ruột như kiến bò chảo nóng. “Thượng Đảng, Thượng Đảng, hu hu hu, Kim An xảy chuyện , đang ở bệnh viện!”
“Hả? Sao thế ?” “Em cũng rõ nữa, là hôn mê từ tối qua, giờ mới tỉnh.” “Còn đó gì? Thu dọn đồ đạc, mau thôi!”
Chương 215: Người một nhà diễn kịch
“303, 303, Thượng Đảng, 303 ở đây!” Tô Kiến Quân tiếng gọi bên ngoài, vội vàng cửa. Chỉ thấy Lục Nhã Tri mặc chiếc áo khoác da, từ cửa lao , vẻ mặt đầy lo lắng nhào đến bên giường Lục Kim An. “Kim An, Kim An, con ? Thằng nhóc , sợ c.h.ế.t khiếp. Hôm qua về nhà, hôm nay cứ thấy lòng yên, còn tưởng con đến nhà bạn học bạn bè nào chơi...”
Lục Kim An vẫn còn yếu, nhưng thấy lo lắng, vẫn cố gắng an ủi: “Mẹ, đừng lo, con chỉ gặp chút t.a.i n.ạ.n ngoài ý thôi. Mẹ xem, giờ con mà!” Tả Thượng Đảng theo , giường Lục Kim An hai mắt, thấy vẻ mặt tiều tụy, phòng bệnh đông đúc, ồn ào náo nhiệt, một phòng nhét sáu bệnh nhân. Trên mặt ông đầy vẻ xót xa: “Tiểu Nhã, hai con chuyện , tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình!”
Tô Kiến Quân thấy ai chú ý đến , vội vàng tìm cách gây chú ý: “À, ông chắc là bố của Tiểu Lục ?” Tả Thượng Đảng lúc mới về phía Tô Kiến Quân đang bên cạnh. Tô Kiến Quân vội vàng tự giới thiệu: “, gọi điện thoại thông báo cho ông bà chính là . Hôm qua thằng bé Tiểu Lục đưa là chăm sóc, tình hình của nó thế nào rõ nhất, ông gì cứ hỏi !” Tả Thượng Đảng liếc Lục Nhã Tri, Lục Nhã Tri vội gật đầu: “ đúng đúng, ông là đồng chí Tô đúng ? Thật là quá phiền cho ông !”
Tả Thượng Đảng lúc mới nhiệt tình vươn tay về phía Tô Kiến Quân: “Đồng chí Tô, vất vả cho ông quá!” Tô Kiến Quân vẻ thật thà phúc hậu, gượng: “Không vất vả, vất vả, việc nên thôi. Tiểu Lục là . Hôm qua lúc đưa nó hôn mê, cũng liên hệ với ông bà, chỉ đành tự ở đây canh suốt một đêm chợp mắt, mãi đến lúc nó tỉnh , điện thoại nhà , mới liên hệ với ông bà!”
“Giờ ông bà đến , cũng yên tâm! Nếu , con gái bên ...” Nói đến đây, Tô Kiến Quân mắt hoe đỏ: “Con gái thương nặng như , canh Tiểu Lục bên , còn kịp sang thăm nó nữa. Giờ ông bà đến , cũng thể thăm đứa con gái đáng thương của !”
Tô Kiến Quân một tràng như , Tả Thượng Đảng và Lục Nhã Tri đều vô cùng cảm kích. Người canh từ hôm qua đến giờ, suốt một đêm chợp mắt, ý tứ , con gái ông cũng thương! Quả nhiên, Lục Nhã Tri liền bám cái cớ mà Tô Kiến Quân để : “Đồng chí Tô, con gái ông...?”
Tô Kiến Quân vẻ mặt ưu sầu: “Chuyện là thế , hôm qua Tiểu Lục hẹn Kiều Kiều nhà phố xem lửa vượng và hoa đăng. Hai đứa trẻ chắc là chơi vui quá, để ý, Tiểu Lục chen ngã từ tháp đá Muôn Phương bên cạnh quảng trường, rơi xuống hồ nước!”
“A ~” Lục Nhã Tri kinh hô một tiếng, lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai. “Con cái thằng nhóc thối , con dọa c.h.ế.t !”
Tô Kiến Quân thở dài, tiếp: “Kiều Kiều nhà vội quá, cũng ngã theo. Tình hình hôm qua như thế nào, đông bao nhiêu chắc ông bà cũng . Kiều Kiều nhà ngã cú đó, đúng là chịu tội lớn, chẳng những giẫm gãy hai cái xương sườn, mà tay chân đều bầm tím hết!!” Nói đến đây, giọng Tô Kiến Quân nghẹn ngào, vẻ một cha hết lòng thương xót con cái.
“Con bé c.ắ.n c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cho ngất . Người khác đưa nó đến bệnh viện nó cũng chịu, cố gắng gượng cầu xin cứu Tiểu Lục. Nó trời lạnh như , Tiểu Lục chỉ cần chậm một phút đưa lên bờ, là thêm một phần nguy hiểm.”
“Chờ đến lúc tận mắt thấy Tiểu Lục cứu lên, con bé mới ngất . Đến bệnh viện, Tiểu Lục sốt cao, thần trí rõ. Kiều Kiều nhà ngược đau cho tỉnh , con bé cố nén cơn đau xương gãy, lo liệu công việc nhập viện, còn nhờ đến báo tin cho vợ chồng , lúc đó mới chịu theo bác sĩ phòng trị liệu!” Lục Nhã Tri cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Kiều Kiều ? Con bé giờ ?”
Tô Kiến Quân lắc đầu: “Bên Tiểu Lục cũng thể rời , bác sĩ nhà theo dõi. cứ ở đây nên qua , bên đó nó đang trông. Giờ ông bà đến , Tiểu Lục giao cho ông bà. thăm Kiều Kiều nhà ! Con bé Kiều Kiều nhà sợ đau nhất...” Tả Thượng Đảng vội vàng tiến lên: “Đồng chí Tô, ân cứu mạng lấy gì báo đáp, chúng xin ghi lòng tạc . Kiều Kiều ở phòng bệnh nào? Vợ chồng chúng đích cảm tạ con bé một tiếng!”
Tô Kiến Quân mắt sáng lên, c.ắ.n câu . “Ngay phòng bệnh phía thôi. Lúc đó nghĩ để hai đứa ở gần cho dễ chăm sóc. Ai, chúng quyền thế, xếp hai đứa cùng một phòng cũng cách nào...” Tô Kiều và Kỷ Thanh Thanh tiếng Tô Kiến Quân chuyện bên ngoài, liền là họ tới. Hai con lập tức diễn như ảnh hậu nhập, một co rúm đáng thương ở mép giường, một thì sụt sùi rơi lệ bên con gái.
“Con cái đứa bé , mà lời thế. Lỡ mệnh hệ gì, con bảo với bố con sống đây?” “Mẹ, lúc đó con nghĩ nhiều như , con lo cho Kim An, màng đến gì khác, trong lòng sốt ruột, mới hụt chân!”
“Mẹ ơi, Kim An ? Anh đỡ hơn ?” “Anh chứ? Hu hu hu, nếu mệnh hệ gì, con cũng sống nổi ~” Lục Kim An Lục Nhã Tri dìu qua, Tô Kiều những lời , cảm động vô cùng. Vợ chồng Tả Thượng Đảng cũng tràn ngập lòng cảm kích và thương xót đối với Tô Kiều. Tô Kiến Quân đau lòng gọi một tiếng: “Kiều Kiều ~”
Tô Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt tủi Tô Kiến Quân: “Bố, hu hu hu, cuối cùng bố cũng qua thăm con...” Nói đến đây, Tô Kiều như nghẹn , vẻ mặt kinh ngạc phía Tô Kiến Quân: “Anh Kim An, ? Tốt quá , quá .” Tô Kiều vẻ mặt may mắn, cố gượng dậy, đó hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, vật xuống. Kỷ Thanh Thanh lo lắng hỏi: “Kiều Kiều, con ? Đau ở ? Có đau ?” Tô Kiến Quân cũng vội vàng xông tới với vẻ mặt lo lắng. Ba nhà cũng đều quan tâm Tô Kiều.
Tô Kiều sắc mặt trắng bệch, vẻ đau chịu nổi nhưng vẫn cố kiên cường chịu đựng: “Con , con chỉ là... chỉ là thấy Kim An , con mừng quá.” Lục Nhã Tri vẻ mặt từ ái Tô Kiều: “Con ngoan, thật sự cảm ơn con. Nếu con, Kim An nhà cô còn sống nữa. Vợ chồng cô đều cảm kích con!”
“Thật là một đứa trẻ dũng cảm. Kim An nhà cô gặp con đúng là phúc khí của nó!”
“Con mau khỏe nhé. Khỏe , dì mời con cùng bố đến nhà cô chơi!!” Nhà họ Tô và nhà thông gia giàu đầu gặp mặt, sự sắp đặt của Tô Kiến Quân, để ấn tượng sâu sắc cho nhà đối phương. Ngay trưa hôm đó, Tả Thượng Đảng liền dùng quan hệ và tiền bạc, chuyển Tô Kiều và Lục Kim An sang một phòng bệnh hai . Tô Kiến Quân cảm nhận thực lực của Tả Thượng Đảng, trong lòng càng thêm nóng rực.
Chương 216: Mượn d.a.o g.i.ế.c
Hai vợ chồng dồn bộ tinh thần để lăng xê. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Kỷ Thanh Thanh trở thành bạn tri kỷ với Lục Nhã Tri. Còn Tô Kiến Quân, một sinh viên đại học, thì lơ đãng thể hiện bộ dạng tài mà gặp thời mặt Tả Thượng Đảng. Sau một loạt câu chuyện tự biên tự diễn, ông cũng thành công lấy một công việc nhân viên đăng ký ở công trường từ chỗ Tả Thượng Đảng! Tô Kiều càng cả ba nhà họ tán thành. Lục Nhã Tri tỏ yêu thích cô , chỉ tiếc là Lục Kim An vẫn hề đáp mối quan hệ của và Tô Kiều.
Đối mặt với việc trưởng bối lấy và Tô Kiều trêu đùa, Tô Kiều thì vẻ thẹn thùng, còn Lục Kim An chỉ , : “Bác Kỷ, , hai đừng bừa. Con da mặt dày, nhưng Kiều Kiều giống con, chúng con là bạn !” Đàn ông tầng lớp đáy xã hội tìm vợ chỉ để nối dõi tông đường. Đàn ông tầng lớp trung lưu tìm vợ để giúp đỡ cho . Còn đàn ông tầng lớp thượng lưu tìm vợ, là tìm một chiến hữu thể kề vai sát cánh với . Lục Kim An thừa nhận chút khác biệt với Tô Kiều, thể cho Tô Kiều thứ cô , nhưng danh phận thì Tô Kiều vẫn đủ tư cách!
Lục Nhã Tri và Kỷ Thanh Thanh vẻ "chúng hiểu mà", trêu ghẹo : “ , hai đứa là bạn, bạn trai và bạn gái.” trong lòng Tô Kiều vui vẻ như bề ngoài. Đến lúc , Kim An vẫn cứ... Rõ ràng cũng quan tâm, yêu thương , tại cứ chịu chính diện thừa nhận mối quan hệ giữa hai chứ?
Khu tập thể nhà máy gang thép thành phố A. Triệu Đại Hưng khi ly hôn thì thấy nhẹ nhõm cả . Tuy rằng mất một khoản tiền lớn, nhưng cũng coi như là nông dân lật đổi đời. Hai con về cuộc sống bình yên. Trước đây áp bức bao nhiêu, thì bây giờ cuộc sống bình yên khó khăn lắm mới hạnh phúc bấy nhiêu. Đáng tiếc, cuộc sống bình yên nhanh phá vỡ. Lại một buổi sáng bình yên, Triệu Đại Hưng đến văn phòng của , Tiểu Lưu ở phòng tiêu thụ liền vội vàng chạy đến báo tin.
“Chủ nhiệm Triệu, cuối cùng cũng đến. Phó giám đốc nhà máy bảo đến thì qua chỗ ông một chuyến ngay, hỏi hai đó.” Triệu Đại Hưng nghi hoặc hỏi: “Phó giám đốc tìm ? Có chuyện gì ?” Tiểu Lưu lắc đầu: “Không ạ, chỉ bảo đến thì qua đó một chuyến!”
“Được, , cảm ơn .” Triệu Đại Hưng đặt cặp tài liệu lên bàn việc của , lúc mới về phía văn phòng phó giám đốc. Đồng thời trong lòng cũng đang suy đoán, với phó giám đốc giao tình gì, tìm chuyện gì chứ? Có thể lăn lộn ở vị trí nhiều năm như , cũng kẻ ngốc. Nhớ tới khoản tiền tham ô từ nhà máy đó, trong lòng lập tức thấy thấp thỏm. vẫn ôm tâm lý may mắn, tự an ủi rằng phó giám đốc tìm chắc chắn là chuyện khác. Hơn nữa, tiền mới lấy mấy ngày, bên tài vụ thường thì cuối tháng mới quyết toán sổ sách một , giờ mới giữa tháng, chắc là nhanh phát hiện .
Hai ngày Tiêu Kế Lương đến chỗ Triệu Tiểu Ngọc một chuyến, một là vì tiền, hai là để đón Triệu Long, Triệu Hổ về. Kết quả là tiền lấy , con trai cũng đón về . Triệu Đại Hưng lúc đó thấy , sợ xảy chuyện gì ngoài ý , lập tức dùng phận chủ nhiệm nhà máy gang thép của để xin vay ngân hàng! khoản vay còn đợi hai ngày nữa mới xuống .
“Cốc cốc cốc ~” “Mời !” Triệu Đại Hưng đẩy cửa liền cúi đầu khom lưng: “Giám đốc Bành, ngài tìm ...” Vừa đẩy cửa , nụ mặt Triệu Đại Hưng liền chút cứng đờ. Trong văn phòng chỉ Phó giám đốc Bành Chí Minh, mà chị Đàm bên tài vụ cũng ở đây!
“He he, chị Đàm cũng ở đây ?”, Triệu Đại Hưng cố gắng nở nụ chào hỏi . Hắn vốn quen thói nịnh nọt bợ đỡ, là cũ trong nhà máy, nên ở đây cũng coi như quen mặt. “Tiểu Triệu đến ?”
“Đến đây, đến đây, !” Bành Chí Minh chỉ cái ghế. Triệu Đại Hưng theo: “Giám đốc Bành, thì cần ạ. Lãnh đạo chỉ thị gì cứ việc phân phó!” Bành Chí Minh cũng vòng vo: “ là chút chuyện hỏi .”
“Hôm qua, bên phòng bảo vệ nhận một lá thư tố cáo nặc danh. Này, xem .”, Bành Chí Minh đưa lá thư cho Triệu ĐạiHưng. Tim Triệu Đại Hưng đập thịch một cái, da đầu bắt đầu tê dại. Hắn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, lúc mới vẻ tự nhiên nhận lấy lá thư từ tay đối phương xem. Vừa , suýt nữa thì ngất xỉu.
“Lãnh... Lãnh đạo, đây là bôi nhọ, là vu khống! oan mà. là thế nào chẳng lẽ ngài rõ ? Nhiều năm như luôn cẩn trọng, gì chuyện gì vượt quá giới hạn chứ?”
“Được , bình tĩnh một chút!” “Trong nhà máy cũng sợ oan uổng , nên mới gọi đến điều tra đây!”
“Nếu tố cáo, nhà máy thể như thấy . Khoảng thời gian cũng đúng là đề cử một công nhân thời vụ, còn chuyện nhận tiền boa, chúng tạm thời đến!” Đầu óc Triệu Đại Hưng xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ xem đắc tội với ai? Nếu hạ bệ thì ai sẽ là lợi nhất? Đề cử công nhân thời vụ thì chứ? Cái thời đại mà ngay cả công việc chính thức cũng thể mua bán, chỉ cần trong tay suất, ai mà kiếm chác từ đó? Còn chuyện hoa hồng nọ, nước trong quá thì cá. Bọn họ công tác nhận chút quà mọn, cơ bản đều là quy tắc ngầm trong phòng, mà cũng lấy chuyện ?
Bành Chí Minh liếc sắc mặt Triệu Đại Hưng, năng thấm thía: “Trong thư tố cáo tham ô công quỹ. Đây là chuyện nhỏ !”
“ cũng sợ bôi nhọ . Đây chị Đàm qua đây báo cáo công việc với , liền hỏi một câu. Trên tay đúng là đang một khoản hơn một ngàn đồng nhập sổ sách đúng !” Triệu Đại Hưng cứng : “Giám đốc Bành, khoản tiền luôn là cuối tháng mới thống nhất nhập sổ ?” Bành Chí Minh đầy ẩn ý: “Ý là ? Cho nên tiền đúng là biển thủ dùng việc khác đúng ?”
Triệu Đại Hưng vội vàng xua tay: “Không , , ! He he, thể chứ. Nhà máy quy định rõ ràng, dám loại chuyện !!” Bành Chí Minh gật đầu: “Không là . Tiểu Triệu , xem trọng đấy, đừng thất vọng!”
“Được , mau đem khoản tiền nhập sổ . À đúng , truyền đạt một lời nhắn cho , là tiền hàng cuối tháng mới nhập sổ nữa, mà đổi thành mỗi tuần nhập một !” Triệu Đại Hưng nghĩ nhiều, căng da đầu gật đầu ! Chị Đàm bên tài vụ khó hiểu hỏi: “Anh Bành? Ý là ? Nếu quyết định giơ cao đ.á.n.h khẽ, thì là thừa ?”
Bành Chí Minh nhếch miệng : “ sớm xử lý đám sâu mọt ở phòng tiêu thụ . Mượn tiền công quỹ ăn ăn uống uống, mượn cớ công tác để du lịch khắp nơi, còn dám vươn tay nhà máy. Trước đây chỉ sợ đắc tội đám lão làng rắc rối ...”
“Thằng cha Lý trưởng khoa là tâm phúc của . Tên Triệu Đại Hưng vẫn luôn sắc mặt Lý trưởng khoa mà hành sự. Giờ đưa điểm yếu đến tận tay, chúng liền lý do tay chấn chỉnh. Hơn nữa, cái nồi đắc tội với khác cũng kẻ gánh !”
“Đây là gây sự, chỉ là thúc đẩy tay thôi...” Triệu Đại Hưng trở về phòng, truyền đạt lời của Bành Chí Minh cho . Ngoài vài kẻ lão làng sắc mặt khó coi, những khác cũng mấy quan tâm. nhanh, vài kẻ lão làng trong văn phòng đều lượt gọi . Lý do là nhân viên nội bộ tố cáo bọn họ nhận phong bì, tiền boa, ăn nhậu bằng tiền công quỹ, tham ô tài sản tập thể để kiếm lợi riêng!
Bành Chí Minh mượn cái cớ mà ngày thường đều ngầm thừa nhận , bắt đầu dùng thủ đoạn sấm sét, chụp mũ, liền giáng chức vài kẻ lão làng văn phòng, điều xuống dây chuyền sản xuất. Đồng thời mập mờ thể hiện sự yêu thích và tán thưởng đối với Triệu Đại Hưng. Trong chốc lát, cả phòng ai nấy đều cảm thấy bất an. Mà mấy công nhân cũ giáng chức điều , tất cả đều căm hận Triệu Đại Hưng! Triệu Đại Hưng cũng sợ như chim sợ cành cong, chỉ sợ tiếp theo sẽ đến lượt . Còn tan , liền xin nghỉ vọt đến ngân hàng hỏi thăm chuyện vay tiền. Vừa tìm quan hệ, tặng quà, cầu ông bà nội đợi cả buổi chiều, đến ngày hôm , cuối cùng cũng bù lỗ hổng tên . Bành Chí Minh thấy lỗ hổng bù, vô cùng hài lòng, liền bóng gió một hồi mặt , hết lời khen ngợi Triệu Đại Hưng! Nhất thời Triệu Đại Hưng nổi bật vô song, sự nâng đỡ của Bành Chí Minh, mơ hồ thể thấy thế cục ngang hàng ngang vế với Lý trưởng khoa!
Chương 217: Triệu Đại Hưng gánh tội , phế
Bành Chí Minh , Lý trưởng khoa vỗ vỗ vai Triệu Đại Hưng đầy ẩn ý. “Đại Hưng , hắc hắc, nhóc cũng khá đấy chứ. Vào mắt xanh của Phó giám đốc Bành từ khi nào ? Sao đây phát hiện là một nhân tài nhỉ?” Không ít đồng nghiệp bên cạnh cũng xúm , tâng bốc Triệu Đại Hưng.
“Chủ nhiệm Triệu, đúng là tài lớn, vẫn là ngài cách !” “ , Chủ nhiệm Triệu, thăng quan phát tài, nhớ đến đồng nghiệp chúng , đề bạt nhiều hơn nhé!” “ xem , chữ 'phó' chức danh của Chủ nhiệm Triệu sắp gỡ xuống . Chúng học hỏi Chủ nhiệm Triệu nhiều hơn.”
“ đúng đúng, Chủ nhiệm Triệu nhất định tiếc lời chỉ giáo, chỉ điểm cho chúng nhiều hơn!” Triệu Đại Hưng khen đến lâng lâng: “Ui chà, cũng gì , chỉ là công việc của thôi!”
“Chỉ cần chúng cần cù chăm chỉ, nghĩ nhiều cho lợi ích của nhà máy, lãnh đạo cấp sớm muộn gì cũng sẽ thấy sự cống hiến của chúng !” Những lời , ánh mắt của vài đầu óc tỉnh táo Triệu Đại Hưng liền chút đúng. Mà ánh mắt Lý trưởng khoa Triệu Đại Hưng, thậm chí còn mang theo vài phần thương hại. Thằng nhóc đúng là đồ não, như cỏ đầu tường, chỉ nịnh nọt bợ đỡ. Lần trong nhà máy biến động lớn như , ít trong lòng đang căm tức, thì , đẩy chắn đao, còn cứ một mực lao về phía .
Cũng may Giám đốc Bành ý định động đến , mà chuyện cũng cần gánh tội . Tên Triệu Đại Hưng cố tình xui xẻo đụng trúng, ông cũng cần thiết vì một thằng em ngu ngốc mà đắc tội với Phó giám đốc Bành! Dù cũng là theo nhiều năm, tuy đầu óc thông minh, nhưng cũng thật sự vui vẻ vài . Lý trưởng khoa vẫn thành tâm nhắc nhở hai câu.
“Đại Hưng, lãnh đạo coi trọng như , biểu hiện cho . Khoảng thời gian việc gì thì đừng chạy lung tung, tan thì về nhà sớm một chút. Mấy cái ngõ hẻm tối tăm gì đó, ít thôi! Chú ý an !” Lý trưởng khoa bụng nhắc nhở, nhưng Triệu Đại Hưng cũng để tai. Hôm đó khi tan , mấy đồng nghiệp khích bác mời khách. Mà Triệu Đại Hưng đang gặp chuyện vui nên tâm trạng cũng thoải mái, vung tay một cái, liền dẫn đến một quán ăn, gọi mấy món. Bị tâng bốc vài câu, Triệu Đại Hưng cảm thấy sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Ăn uống no đủ, móc tiền vay còn trong túi trả tiền. Sau khi tạm biệt , Triệu Đại Hưng đầu nặng chân nhẹ về nhà. Trong lòng vẫn đang nghĩ vẩn vơ, mau kiếm một chiếc xe đạp mới . Phó giám đốc Bành yêu thích, coi trọng như , thăng chức tăng lương chỉ là chuyện sớm muộn. Quả nhiên, khi ly hôn với Tô An, ngày lành của cũng đến!!
Càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, miệng thậm chí còn ngân nga hát hò. Đi đến một ngã ba đường, con đường lớn mặt. Đi đường lớn đèn đường, nhưng xa hơn một đoạn. Con hẻm nhỏ bên cạnh thì bẩn thỉu, lộn xộn, nhưng xuyên qua đó là thể đến cổng khu tập thể của nhà máy gang thép. Triệu Đại Hưng nghĩ ngợi, đầu con hẻm nhỏ. Trời lạnh mà, đường tắt cho nhanh. Mới hẻm mấy bước, Triệu Đại Hưng chỉ cảm thấy một mảng đen ập xuống. Hắn theo bản năng đưa tay lên đỡ. Rất nhanh, cả nửa của khống chế, mũi ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Trong bóng tối, vài gã đàn ông to con hợp sức tròng một cái bao tải đựng phân gà hôi thối lên đầu , đó đột ngột đẩy một cái, Triệu Đại Hưng loảng xoảng ngã xuống.
“Oái ~~ Ai ?” Đáp là những cú đấm, cú đá như mưa. “Binh binh bốp ~” “Ưm... Hự...” “A a a!!!!!” “Cứu mạng! Các là ai? Đánh c.h.ế.t , cứu mạng ~” “Cướp! Cứu mạng ~” “Ui da a a a ~ G.i.ế.c ! ~” “Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa! Các là ai ? là... A!!!” Những kẻ vây đ.á.n.h , tiếng kêu t.h.ả.m thiết, nắm đ.ấ.m vung lên càng mạnh. Một cầm đầu trong đó, mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, bắt lấy một chân của Triệu Đại Hưng đặt lên bức tường bên cạnh, hung hăng dẫm xuống! Theo tiếng "rắc" của xương gãy, một chân của Triệu Đại Hưng bẻ gập về phía 90 độ, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang thấu trời vọng khắp con hẻm. Không ít nhà dân đều sáng đèn, cầm đòn gánh, xẻng vội vã chạy . Gã đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cầm đầu nhóm đ.á.n.h Triệu Đại Hưng, thấy trong bao tải còn động tĩnh, liền vẫy tay với đám đông: “Mau !”
“Hôm nay chúng ai thấy ai, tản mà chạy!” Vừa dứt lời, mấy đầu bỏ chạy. Gã mặc áo Tôn Trung Sơn hình nhoáng lên, chạy đường lớn bên ngoài. Chạy nửa đường, cảm nhận tiếng bước chân phía càng ngày càng gần, vội , chạy ngược về.
“Sao thế ?” “ đang bên ngoài, hình như thấy bên trong kêu cứu mạng?” Một đám chạy tới từ phía đối diện, đụng mặt gã mặc áo Tôn Trung Sơn. “Chúng cũng thấy, kêu t.h.ả.m lắm, là g.i.ế.c cướp của!” Một thanh niên trong đó chỉ cái bao tải ở góc tường, lớn tiếng : “Mọi xem?”
“Trời, là một !” Mọi xúm , lột cái bao tải đầu Triệu Đại Hưng , để lộ một khuôn mặt mà đến Tiêu Kế Lương cũng nhận ! “Vẫn còn thở!” “Trời đất ơi, đây là đắc tội với ai hạ độc thủ đây mà!” “Đưa bệnh viện, mau lên!” ......
“Ông La, thật sự cảm ơn ông nhiều!”, Tô An vẻ mặt cảm kích cúi đầu ông La. Ông La chính là quý nhân trong đời của nàng! Từ lúc mới quen ở công viên thể dục, chỉ điểm cho nàng ba chiêu đoạt mệnh, đến hai chỉ tiếc là gặp quá muộn, càng chuyện càng thấy hợp. Ông dạy nàng đạo lý lớn, gỡ bỏ khúc mắc cho nàng, còn giới thiệu trai nàng cho Trình Khang, bây giờ giải quyết cả chuyện học hành cho nàng. Mỗi một việc , đối với Tô An đều là ân huệ lớn lao chồng chất! Nàng thề trong lòng, nhất định sẽ hiếu kính ông La như trưởng bối ruột thịt!
“Ôi chao, hai chúng ai với ai chứ? Còn khách sáo với ông gì!” “Hơn nữa chuyện ông cũng chỉ giúp một câu, giúp gì !” Tô An lắc đầu: “Không , ông La, trong lòng con hiểu rõ. Nếu vì ông, thèm để ý đến con!”
“Nếu vì cái tình nghĩa của ông ở đây, con bưng tiền đến cửa, cũng chắc tìm cách!” Ông La vòng hai tay, đan chéo xoa xoa cánh tay , đùa: “Trời ạ, cháu đừng ông như , nổi hết cả da gà. Ông sợ lắm. Nếu cháu thật sự cảm ơn ông, thì mời ông ăn thêm mấy bữa thịt dê, mua cho ông mấy chai rượu ngon là !”
“Mấy thằng con bất hiếu nhà ông, quanh năm suốt tháng đều bận, thời gian về thăm ông cũng chẳng bao nhiêu. Cháu rảnh thì đến thăm ông nhiều !” Tô An nghiêm túc gật đầu: “Được ạ. Con nhất định sẽ đưa ông ăn ngon, mua rượu ngon cho ông, thường xuyên đến thăm ông!” Ông La mắt sáng lên: “Chọn ngày bằng trúng ngày, thôi!”
Tô An vung tay nhỏ: “Đi!”
Chương 218: Giấy ly hôn
Ông La là lời giữ lời. Lúc hứa với ông Thái là sẽ dẫn ông chơi cùng, cho nên tìm đồ ăn ngon cũng gọi cả ông . Trong quán thịt dê quen thuộc, Tô An và hai vị đại gia thả lỏng. Chẳng những gọi dê xiên nướng, canh lòng dê, tiết dê nấu, mà còn gọi một bình rượu nhẹ do chủ quán tự ủ! Bình rượu nhẹ ngọt ngào đặt bếp lò hâm nóng, dễ uống. Ngay cả Tô An cũng uống vài ly với hai vị đại gia!
Lòng dê trong canh thái nhỏ, nêm nếm đủ, bên rắc một lớp hành lá, thơm nức mũi. Uống một ngụm, cả lồng n.g.ự.c đều ấm áp. “Sảng khoái thật!!”, ông Thái sướng rơn . Đôi mắt vàng đục của ông, ông La mà tràn ngập tình yêu thương. Đi theo lão La, quả nhiên sai!
Hai ông già một cô nhóc ăn uống no say, ông Thái liền chậm rãi về phía tiệm cơm của con rể. Ăn cơm của thì cũng việc, qua xem ai bắt nạt thằng nhóc ngốc ! Lúc Tô An về đến nhà, qua giờ cơm tối. Trước đó nàng dặn Vương Tiểu Thúy, nếu đến giờ cơm mà về thì cần đợi. Cho nên Vương Tiểu Thúy và Nhậm Tam ăn đơn giản .
“Chị An An, chị về ? Chị ăn gì ? Em nấu cho chị bát mì nhé?”, Nhậm Tam thấy Tô An cửa, vội vàng lên. Tô An trong phòng, Vương Tiểu Thúy và Nhậm Tam đang quây quanh bàn đếm tiền, bàn là tiền lẻ. “Chị ăn . Đang đếm tiền ?” Lúc Vương Tiểu Thúy mới bán, Tô An cũng theo hai ngày. Sau thấy nàng và Nhậm Tam hai vấn đề gì, liền buông tay quản nữa.
Nghe Tô An hỏi, Vương Tiểu Thúy toe toét: “ đúng đúng, đang đếm tiền. Mẹ thích nhất là đếm tiền. An An, con hôm nay chúng kiếm bao nhiêu ? 27 đồng 3 hào 8 xu!”
“27 đồng 3 hào 8 xu đó! Ôi ơi, con xem lên thành phố A sớm hơn chứ!” Khóe miệng Tô An giật giật: “Mẹ, hai con sáng sớm tinh mơ , cả ngày ở bên ngoài, mỗi ngày chạy ba điểm bán, 27 đồng thì tính là nhiều ? Đây còn trừ chi phí đấy!”
Vương Tiểu Thúy kích động lên: “Tính , tính ! Vừa nãy Nhậm Tam với tính . Trừ chi phí than đá, dầu muối, gia vị, nguyên liệu, trứng gà... chúng ít nhất cũng lời mười lăm đến mười tám đồng!!”
“Một ngày cứ tính là mười lăm, mười ngày là 150, một tháng ba mươi ngày... là... là...”, Vương Tiểu Thúy bẻ ngón tay tính. Nhậm Tam nhanh chóng tiếp lời: “Một tháng 450 đồng!” Mắt Vương Tiểu Thúy sáng rực, bà ôm chầm lấy Tô An một cái thật chặt: “An An, An An, nhà chúng , nhà chúng sắp phát tài ! Ha ha ha ~”
Con xem, nếu cứ thế vài năm, cũng thể trở thành “hộ vạn tệ” !! “Bây giờ một công nhân chính thức lương bao nhiêu chứ? Mẹ còn kiếm nhiều hơn cả thằng khốn Tô Kiến Quân !!” So với vẻ hưng phấn tột độ của Vương Tiểu Thúy và Nhậm Tam, Tô An vô cùng bình tĩnh. Thời đại gì cũng thể kiếm tiền. Đời , nàng còn xem một bản tin, tên Lưu Vĩnh Hảo, những năm 80 bán trứng cút mà mấy năm kiếm hơn 8000 vạn. 8000 vạn đó, 8000 vạn của thập niên 80!
“Mẹ, bình tĩnh! Tâm lý bình thường thôi. Làm ăn buôn bán lúc lúc , mấy ngày cũng chỉ bán mười mấy đồng một ngày !” Tô An sợ Vương Tiểu Thúy vui quá, đến lúc gặp ngày buôn bán , xìu xuống. Vương Tiểu Thúy hất đầu lên thật cao: “Mấy hôm là quen tay, còn chậm, cũng ngại mở miệng mời khách. Giờ khác , chắc chắn sẽ càng ngày càng !”
Tô An gật đầu: “Mẹ tinh thần là quá ! Làm hai năm nữa là sẽ trở thành “hộ vạn tệ” đầu tiên của 93!” Đôi mắt Vương Tiểu Thúy sáng lấp lánh: “Ha ha ha, đến lúc đó nhất định ăn mặc như cán bộ, về làng oai một chuyến!”
“À, đến nhà, đồ chúng gửi về cũng nên đến nơi !” “Mẹ, bao nhiêu ngày , sớm đến nơi .”, Tô An tiếp. Vương Tiểu Thúy lắc đầu: “Không nhanh . Thị trấn xa như , nhân viên bưu điện cũng ngày nào cũng đến đưa. Thường là họ gom một đống, mấy ngày mới một chuyến. Sau đó con nhận giấy báo, lên thị trấn lấy đồ cũng đợi đến phiên chợ mới . Không bảy tám ngày, đoán là họ lấy !”
“Mà, tính ngày thì cũng sắp !” Vương Tiểu Thúy tính cũng sai. Ngày hôm chính là phiên chợ, Vương Vĩnh Chính xe bò của thôn, lên thị trấn nhận về một cái thùng lớn. Trên xe bò ít , đều tò mò cái thùng giấy lớn: “Vĩnh Chính , đây là Tiểu Thúy với An An gửi về ?”
“Đồ gì thế? Cho chúng xem với!” “Đồ trong thành gửi về, chắc chắn là đồ . Không lẽ gửi từ xa như về mà là đồ rách nát chứ!” “Cháu ngoại với chị gái nhà ông cũng tâm thật, lên thành phố mà vẫn nhớ đến . Mới bao lâu mà gửi đồ về nhà !”
Vương Vĩnh Chính hếch mũi lên, vẻ mặt vô cùng oai phong: “Còn ! An An với Bình Bình nhà là hiếu thuận nhất. Hồi tuổi còn nhỏ, kiếm ăn tay ông bố vô đạo đức với bà kế , nhà chúng với chúng nó cũng liên lạc . Giờ lớn , tiền đồ, tự chủ , nên mới nhớ đến trưởng bối trong nhà!”
“Việc đầu tiên là về thăm chúng , đón chúng nó lên thành phố. Con cháu nhà họ Vương già thể kém cỏi ?”
“Trước đây trong thôn mấy bà tám nhiều chuyện, là ghen tị, là hâm mộ. Ghen tị con cháu nhà họ Vương chúng lên thành phố, bọn họ đỏ mắt!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-213-220-vuong-vinh-chinh-noi-dien.html.]
“Sau mà còn thấy nhà nào bà già thối tha nào hổ, Bình Bình An An nhà , thì đừng trách Vương Vĩnh Chính hỗn đản, nể nang mà đ.á.n.h đàn bà!” Đám đông tò mò, về đến thôn, ít rảnh rỗi đều theo m.ô.n.g Vương Vĩnh Chính, xem Vương Tiểu Thúy gửi về thứ gì! Những rảnh rỗi trong thôn, thấy đều kéo đến nhà Vương Vĩnh Chính, cũng theo xem náo nhiệt. Vương Vĩnh Chính cũng giấu giếm, bảo Kiến Vinh gọi cả, mở cái thùng ngay cửa nhà . Xung quanh vây kín một vòng , ai nấy đều vươn cổ, căng mắt chằm chằm cái thùng.
Đập mắt đầu tiên là một lá thư. Vương Vĩnh Chính nhặt lá thư lên mở , bên cạnh chờ , vươn tay bới cái thùng: “Toàn là đồ gì thế? Mau cho chúng mở mang tầm mắt!” Lý Ngọc Lan và Trương Song Song chằm chằm đám đông, chỉ sợ thò tay lấy mất thứ gì. “Chát ~” Vương Vĩnh Chính nhanh tay nhanh mắt, vỗ một cái bàn tay đang thò bới cái thùng: “Làm gì đấy? Dám thò tay ngay mặt tao ? Mày dọn luôn về nhà mày cho !”
Thấy Vương Vĩnh Thuận và Lưu Hiểu Mai đến, Vương Vĩnh Chính lúc mới thư lấy đồ . “Cậu ơi, sữa mạch nha là trai mua cho bà ngoại. Trời lạnh, bảo bà ngoại mỗi ngày pha một ly uống.” Hũ sữa mạch nha lấy , đám đông xung quanh liền xôn xao: “Trời ơi là trời, mua sữa mạch nha cho bà cụ tẩm bổ kìa. Món rẻ , đẻ con sữa còn dám mua!”
“Bà Lý Ngọc Lan coi như phúc, sắp già còn uống sữa mạch nha của cháu ngoại!” Vương Vĩnh Chính vẻ mặt đắc ý, tiếp: “Dây lưng vải bố bốn cái, thành phố dùng cái , hai mỗi nhà hai cái. Đồng hồ báo thức hai cái, mỗi nhà một cái, mặt dán hướng dẫn sử dụng. Bảng vẽ nhựa nhỏ là cho Kiến Vinh và Vân Tú. Lần út mang cặp lồng cơm đến thành phố A, con mua cho hai cái mới. Hộp nhôm nhỏ bên trong là d.a.o cạo râu, hai mỗi một cái, bình nước quân dụng cũng . Cuối cùng là cái tông đơ đẩy tóc mua cho cả, trong gói hướng dẫn sử dụng...”
Nhìn từng món đồ lấy , dân làng vây xem mắt đều trợn tròn. “Trời ơi là trời, chị cả mà là nhà thì mấy. Mấy món là hàng cao cấp từ thành phố về.” “Cái đồng hồ báo thức nhỏ cũng thấy ở hợp tác xã , hình như năm đồng một cái đấy. Bên trong lắp pin, thể hẹn giờ, đến giờ là tự nó kêu!”
Các ông đàn ông thì dồn mắt hai cái hộp nhôm nhỏ nhắn tinh xảo: “Vĩnh Thuận, d.a.o cạo râu gì thế, mở cho chúng xem với!” Vương Vĩnh Thuận vì tàn tật nên khác coi thường, hiếm khi bạn bè cùng lứa tuổi vây quanh như . Lúc , hộp sắt trong tay, ông mặt mày hớn hở. Ấn cái chốt nhỏ bên ngoài, nắp hộp tự động bật . Trên cùng là mấy lưỡi dao. Lật cái vỉ kẹp lưỡi d.a.o lên, mặt là một cái gương nhỏ. Bên hộp là một trụ tròn nhỏ, và một cái d.a.o để lắp lưỡi!
“Tinh xảo thật đấy, còn cả gương nhỏ nữa. Món chắc rẻ nhỉ?” Người xung quanh giọng chua lòm: “Ba con nhà Vương Tiểu Thúy , đúng là chịu chi thật!” Đồ trong thùng lấy hết, Vương Vĩnh Chính thấy bên còn một lá thư nữa. “Ủa, ở đây còn một lá thư nữa?” Vừa mở thư , bên trong kẹp một tờ giấy ly hôn liền bay , rơi xuống chân . Mọi thấy đều vươn cổ , chữ thấy ba chữ lớn đó, bất giác lên. “Giấy... ly... hôn....”
Chương 219: Chuyện tiếp theo ở thôn 93
Cuối năm ngoái, chuyện Trần Đông giở trò lưu manh với Tô An bắt , ban đầu đều nhất trí lên án nhà Trần Thư Danh. thời gian trôi , từng một bắt đầu đổi thái độ, sang ngược . Thứ nhất là, nhà Trần Thư Danh quá thảm. Trần Đông sắp xử bắn, Trần Thư Danh cũng cách chức. Trong lòng theo bản năng sẽ đồng tình với kẻ yếu! Thứ hai là, Tô An cũng chịu tổn thương gì thực chất, ngược còn lấy 400 đồng tiền và một con cá chiên bé bồi thường từ Trần Thư Danh. Khoản tiền đối với 93 mà , đó là một món tiền khổng lồ! Mọi đều là nhà nghèo như , đột nhiên một phất lên. Ban đầu trong lòng còn chút chính nghĩa, về dần dần thấy , bắt đầu ghen ăn tức ở. Thậm chí ít gia đình còn nghĩ, tại Trần Đông giở trò lưu manh là con gái nhà , nếu thì món tiền khổng lồ đó rơi tay nhà !
Sau đó, tin đồn nhảm trong thôn bắt đầu biến chất. Không ít cảm thấy, đều là cùng một thôn, nhà Tô An cũng quá nhẫn tâm, dồn nhà họ Trần đến mức đoạn tử tuyệt tôn, còn lấy tài sản tích góp mấy đời của . Bồi thường nhiều như , mà Tô An tổn thương gì thực chất . Tâm lý ghen ghét giàu khiến dân làng đỏ mắt. Mọi tụ tập lời chua ngoa, Trần Thư Danh thể ưỡn n.g.ự.c . Trong tiếng bàn tán của , hình tượng kẻ hãm hại của nhà họ Trần thế mà xu hướng chuyển thành hại.
Ngay khi ba chữ "Giấy ly hôn" thốt , khí tại hiện trường lập tức đông cứng . Tờ giấy ly hôn bay mặt đất, như một cái tát lớn giáng mặt những kẻ bàn tán rằng Tô An gặp may. Ở thời đại , ly hôn còn nghiêm trọng hơn cả việc mất mạng. Đặc biệt là ở nông thôn, ít phụ nữ thà uống thuốc, thắt cổ chứ bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn. Vương Vĩnh Chính sững sờ, nụ mặt dần tắt ngấm. Ông xổm xuống nhặt tờ giấy ly hôn đất lên mở , quả nhiên, tên đó chính là Tô An!
Vương Vĩnh Thuận chống nạng, lảo đảo chen qua xem tờ giấy ly hôn trong tay Vương Vĩnh Chính: “ là giấy ly hôn, An An ly hôn , An An nhà ly hôn !!!!!” Giọng còn dứt, hiện trường ồ lên. “Không thể nào? Tô An ly hôn?” “Lần nó ở đồn công an suýt nữa quỳ xuống mặt đồng chí công an, xin họ ngàn vạn giữ bí mật, cho nhà chồng nó !”
“Chuyện mà giữ bí mật . Công an cả nước đều là một hệ thống, cấp chắc chắn sẽ !” “Trời ạ, thế thì bây giờ. Nghe nhà chồng nó còn là lãnh đạo lớn trong nhà máy lớn. Đến bình thường cũng ai lấy một cô gái hủy hoại trong sạch, huống hồ còn là lãnh đạo lớn trong thành phố!”
“Người tiền công việc, cô gái trong sạch nào mà cưới chứ?” Một bà thím lùn, mập trong thôn hỏi phụ nữ bên cạnh: “Con bé Tô An đó, nhớ là còn lớn bằng thằng Lại Cẩu nhà bà nhỉ?” “Thằng Lại Cẩu nhà năm nay 19! Bằng tuổi Tô An!” “Thế thì c.h.ế.t thật. Mới mười chín tuổi mà cả đời thằng súc sinh Trần Đông hủy hoại . Đang yên đang lành là vợ lãnh đạo lớn, cứ thế bỏ!”
Một bà thím họ Vương trong họ, lập tức c.h.ử.i ầm lên: “Trần Đông cái thằng súc sinh, hại để cho hết. An An nhà chúng nó hại c.h.ế.t . Cái thứ trời đ.á.n.h , đây trong thôn còn vài thương hại nó, còn nhà họ Vương chúng lý tha !”
“Mù mắt ch.ó của chúng bay !!!!”
“Chúng bay còn hâm mộ An An nhà tao ? Tao chúc con gái nhà chúng bay đều giở trò lưu manh, đều nhà chồng ly hôn!!!”
“Đồ lòng đen phổi thối, rác rưởi. Chuyện bồi thường như mà chúng bay cũng đỏ mắt . Sao ông trời thả d.a.o xuống đ.â.m c.h.ế.t mấy kẻ mắt như mù chúng bay !” Ở một bên khác, Vương Vĩnh Chính như mất hồn, tờ giấy ly hôn trong tay cứ thế bay , rơi xuống chân một dân làng. Tờ giấy ly hôn cứ thế chuyền tay , cho tất cả những mặt ở đó xem một lượt. Vương Vĩnh Chính vội vàng mở lá thư trong tay xem. Trên thư chỉ thăm hỏi đơn giản sức khỏe trong nhà họ Vương, rằng cả nhà định ở thành phố A, còn để địa chỉ ở phố Phúc Khánh, bảo các nếu thư hoặc lên thành phố A thì đến địa chỉ đó tìm họ. Cuối cùng Tô An đơn giản, thoát khỏi cái gã chồng vũ phu Triệu Đại Hưng . Đồng thời, nàng cũng đoán khi , dư luận trong thôn thể sẽ đảo chiều. Suy cho cùng, bệnh đau mắt đỏ chính là căn bệnh chung của những nghèo. Tô An cầm một khoản tiền lớn lên thành phố sống, còn Trần Đông thì sắp xử bắn. Bất kể đúng sai, đời theo bản năng sẽ đồng tình với kẻ yếu.
Vương Vĩnh Chính xem xong thư, hai lời, gập thư nhét túi quần, về phòng vác một cái xẻng, đằng đằng sát khí về phía nhà họ Trần. Khoảng thời gian , Trần Thư Danh khắp nơi bịa đặt, bôi nhọ Tô An và Vương Tuyên Anh, ông nhịn cái lão đó lâu lắm . Cái lão già bất tử, mạng thật dai, vẫn còn thể nhảy nhót như . Được lắm, bây giờ cơ hội đến , ông xem Trần Thư Danh còn nhảy nhót thế nào! Chuyện Tô Bình nhà họ Trần lừa uống rượu đây, ông căm hận nhà họ Trần. Cộng thêm chuyện của Vương Tuyên Anh và Tô An, mối thù giữa nhà họ Vương và nhà họ Trần bọn họ là thể hóa giải . Không gió Đông thổi bạt gió Tây, thì cũng là gió Tây đè bẹp gió Đông!
Phía ông , Trương Song Song khẽ kéo vạt áo Lý Ngọc Lan. Lý Ngọc Lan lập tức vững, ngất xỉu. Trương Song Song vẻ mặt lo lắng hô lên: “Mẹ!!!” “Mẹ, chứ?” Những vây xem xung quanh vẻ mặt đành lòng: “Ui da, bà thím Lý thương Bình Bình An An nhất. Tuổi cũng cao, cú sốc mà chịu nổi!” Phần lớn đều giữ thái độ " liên quan đến , treo lên cao". Thấy Vương Vĩnh Chính vác xẻng về phía nhà họ Trần, vội vàng theo xem náo nhiệt. Còn mấy trong tộc họ Trần chạy còn nhanh hơn Vương Vĩnh Chính, cắm cổ chạy như điên, vượt qua Vương Vĩnh Chính, chạy về báo tin .
Nhà họ Trần. Trần Thư Danh đang bên bếp lò hút t.h.u.ố.c sợi, mặt mày đầy ưu sầu. Trần Gia Hoa cũng cúi đầu bên cạnh sưởi ấm. Ngược , Cát Tây Thúy, vợ của Trần Gia Hoa, thì mặt mày trắng bệch, mặt còn đặt một cái bát lớn uống t.h.u.ố.c bắc xong. “Tây Thúy, tình hình nhà chúng con cũng . Con cũng đừng trách bố chồng khó . Cái vòng tránh thai cũng tốn tiền tháo , bác sĩ cũng khám, t.h.u.ố.c điều dưỡng cơ thể cũng kê. Bố cũng lớn tuổi , đợi bao lâu nữa. Trong vòng hai năm, nếu con thể sinh cho bố một thằng cháu trai, thì cũng đừng trách bố để Gia Hoa tìm vợ khác mà sinh!!”
“Bố , con rõ ?” Cát Tây Thúy vốn sợ Trần Thư Danh. Nghe ông những lời quá đáng như , cô dám phản bác, chỉ thể cầu cứu về phía đàn ông đối diện. Trần Gia Hoa nghiêng , đầu ngoài, né tránh ánh mắt cầu cứu của Cát Tây Thúy! Bố sai. Cho cô hai năm là khoan dung lắm . Nhà ai mà con trai? Đàn bà nào mà sinh con trai? Nếu thể sinh cho một đứa con trai nối dõi tông đường, thì loại đàn bà giữ để gì?
Cát Tây Thúy thấy Trần Gia Hoa lờ ánh mắt cầu cứu của , chỉ đành căng da đầu với Trần Thư Danh: “Bố, chuyện sinh con trai , cũng chuyện của một con. Lần bác sĩ cũng , tuổi con cũng lớn, điều dưỡng một chút là thành vấn đề. bố xem, để cho chắc ăn, là bảo Gia Hoa cũng khám bác sĩ xem ?” Trần Gia Hoa cũng xong, nửa tháng đụng một . Khó khăn lắm mới đụng một , còn bắt đầu, xìu . Cứ như mà đòi sinh con trai ? Bắt cô mượn giống ?
Chương 220: Vương Vĩnh Chính nổi điên
Trần Gia Hoa Cát Tây Thúy , lập tức thẹn quá hóa giận, đột nhiên nhảy dựng lên, lao tới, giơ tay tát thẳng mặt Cát Tây Thúy.
“Đồ tiện nhân, chính mày đẻ con trai, định đổ trách nhiệm lên đầu tao ?”
Cát Tây Thúy tát một cái, vững, "loảng xoảng" một tiếng ngã lăn từ ghế xuống đất.
Trần Gia Hoa vẫn hả giận, sải mấy bước chân, đạp thẳng Cát Tây Thúy đang đất: “Lão tử cưới mày đúng là đổ tám đời mốc! Cả cái thôn 93 , mày xem, nhà ai mấy thằng con trai? Nhà thằng Vương Tứ Cẩu còn năm thằng con trai. Nếu cái bụng mày chịu khó một chút, cũng đẻ cho tao năm thằng, thì kể cả thằng Trần Đông mất, nhà chẳng vẫn còn bốn thằng ?”
“Tao mà năm thằng con trai, tao, Trần Gia Hoa, ở cái thôn 93 còn bắt nạt thế ?”
“Về dâu hơn hai mươi năm, đẻ mỗi một thằng Trần Đông. Sinh chân cẳng tật thì đành, mày xem mày dạy nó thành cái thứ gì?”
“Đều là tại mày, cái đồ vô dụng, đồ phế vật!”
“Tao cho mày , bố tao nể mặt mày lắm . Còn cho mày hai năm. Theo tao, một năm mà động tĩnh gì, mày cút về nhà họ Cát cho tao!”
Trần Gia Hoa càng c.h.ử.i càng hăng. Bây giờ cả thôn đều đang nhạo tuyệt hậu: “Mày gả nhà họ Trần thì là của nhà họ Trần, sinh con trai cho nhà , chẳng lẽ là chuyện nên ? Còn bày đặt mặt nặng mày nhẹ, cho mày mặt mũi quá ! Mày tưởng con trai là sinh cho một tao ? Không con trai, 20 năm nữa, tao xem ai nhặt xác cho mày!!!”
Nghe tiếng kêu la t.h.ả.m thiết của Cát Tây Thúy, Trần Thư Danh coi như thấy. Con trai ông sai chút nào. Gả nhà họ Trần là phúc đức của Cát Tây Thúy. Bao nhiêu năm nay, nó chỉ đẻ một thằng Trần Đông và hai con vịt giời. Trong thôn, phần lớn các nhà đều đông con đông cháu hơn nhà ông .
Nếu đổi là nhà khác, loại con dâu vô dụng sớm đuổi . là , đáng đánh!
Nếu lỡ đ.á.n.h c.h.ế.t, thì cưới vợ mới về. Chiếm chỗ mà đẻ, lỡ hương khói nhà họ Trần!
Trong nhà đang náo loạn, thì bên ngoài một gã đàn ông la hét xông : “Chú Trần, chú Trần, xảy chuyện , xảy chuyện !”
Trần Thư Danh dậy: “Hắc Mộc, thế? Có chuyện gì?”
“Chú Trần, là nhà họ Vương... (thở hổn hển), đứa cháu ngoại gái của Vương Khai Phúc, chính là con Tô An . Vụ thằng Trần Đông , nhà chồng nó . Nó đuổi , ly hôn ! Giấy ly hôn gửi về . Ông Vương Vĩnh Chính đang vác xẻng sang nhà chú đấy!!!”, Hắc Mộc thở , vội.
“Hả!!!”
Trần Gia Hoa cũng chẳng màng đ.á.n.h Cát Tây Thúy nữa, da đầu căng , co rúm như một thằng cháu, nấp lưng Trần Thư Danh. Hắn Vương Vĩnh Chính đ.á.n.h cho tơi tả bao nhiêu !
“Bố, giờ... giờ ? Thằng Vương Vĩnh Chính nó điên lắm, nó đ.á.n.h con suýt c.h.ế.t!!!”
Trần Thư Danh trong lòng thì run, nhưng ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh: “Đồ ngu, sợ cái gì? Thằng Đông nhà chịu trừng phạt, tiền cũng đền , nó còn dám gì tao!!!”
“Nó còn dám g.i.ế.c ... thành.”
Lời còn dứt, "loảng xoảng" một tiếng, cánh cửa cổng hé mở của nhà họ Trần đạp tung. Vương Vĩnh Chính vác xẻng xông , nhắm thẳng đầu Trần Thư Danh mà bổ xuống!
Đầu óc Trần Thư Danh trống rỗng, cả sững sờ.
Vẫn là Hắc Mộc bên cạnh kéo ông một cái. "Xoảng" một tiếng, cái xẻng bổ hụt, nện xuống nền đá xanh, tóe cả lửa.
Trần Thư Danh sợ đến nỗi ngũ quan biến dạng, ôm đầu trốn lưng Hắc Mộc: “A a a a ~ G.i.ế.c ~~~”
Cái đầu ông suýt nữa thì bay mất!
Trần Gia Hoa thì hồn bay phách lạc, vội vàng túm lấy Cát Tây Thúy đất, kéo lên chắn mặt .
“Vương Vĩnh Chính, mày... mày đừng bậy...”
“Tao... tao cho... mày , g.i.ế.c là... b.ắ.n c.h.ế.t...”
Vương Vĩnh Chính mặt đen sầm, một lời, vung xẻng đập phá tứ tung trong nhà họ Trần.
“Rầm rầm rầm ~”
Xẻng đến , thứ tan hoang đến đó.
Ba miệng ăn nhà họ Trần Vương Vĩnh Chính đằng đằng sát khí, sợ hãi la hét, bò lăn bò càng trốn khỏi cửa.
“Mau, mau gọi lão già Vương Lợi Hoa đây! Hỏi xem ông còn quản ? Vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên! Tưởng nhà họ Trần ai ? Khinh quá đáng! Khinh quá đáng!!!”, Trần Thư Danh giậm chân gào thét.
Vương Vĩnh Chính đập phá cũng hòm hòm, Vương Lợi Hoa (bí thư) lúc mới nhà họ Trần năm bảy lượt mời đến, chắp tay lưng, đủng đỉnh tới.
Trần Thư Danh thấy Vương Lợi Hoa, lập tức như thấy cứu tinh: “Bí thư Vương, ông chủ cho ! Ông nhà họ Vương của ông kìa, ông xem...”
Vương Lợi Hoa nhướng mí mắt: “Trần Thư Danh, đây với ông , bảo ông đừng khắp nơi bịa đặt sinh sự. Lúc đó ông thế nào? Ông bảo con bé Tô An là hời còn khoe mẽ, ông còn trách xen việc của khác! Giờ thì , ly hôn, đ.á.n.h đến tận cửa. Ông xem, từng tuổi , dám lên cản thằng điên Vương Vĩnh Chính ?”
“Thằng nhóc Vương Vĩnh Chính ông còn ? Ngoài bố nó , nó chỉ lời chị nó với nó thôi. Nhà các ông coi như hại t.h.ả.m cả nhà chị nó . Giờ đ.á.n.h tới cửa, cũng quản nổi, dám lên cản. sợ nó đ.á.n.h luôn cả !”
Trần Thư Danh tức đến nỗi râu cũng run lên: “Ông còn thử, nó ông? thấy ông cố ý, ông xử sự công bằng! tố cáo ông, kiện!!!”
“Gọi Lý Ngọc Lan đến đây, mau gọi Lý Ngọc Lan đến đây!!”
Vương Lợi Hoa xoay định : “Vậy ông cứ mà tố cáo. Cháu gái nhà các ông hại cho ly hôn, Lý Ngọc Lan tức đến ngất . Còn gọi cái gì nữa, ông khiêng cũng tới . Theo thấy, Vương Vĩnh Chính đ.á.n.h c.h.ế.t các ông cũng là đáng đời!”
“ xem Lý Ngọc Lan...”
“Ấy, , bí thư Vương, ông thể !!”,
Trần Gia Hoa thấy Vương Lợi Hoa ngay cả mặt mũi của bố cũng nể, liền vứt hết cả liêm sỉ, ôm chặt lấy đùi Vương Lợi Hoa. Hắn sợ Vương Vĩnh Chính sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t thật!
“Bí thư Vương, bố chuyện, ông mau khuyên Vương Vĩnh Chính . Lỡ náo loạn chuyện, mặt mũi ông cũng khó coi, đúng ?”
“Đến lúc đó bảo ông quản lý !”
Vương Lợi Hoa như thể thuyết phục, lúc mới trong nhà hét lên: “Vĩnh Chính, Vĩnh Chính, bình tĩnh . Có gì chúng từ từ . Đều là cùng thôn, cần thiết đến mức . Cậu uất ức gì, yêu cầu gì, cứ với chú, chú chủ cho !!”
Không gọi thì thôi, gọi một tiếng, Vương Vĩnh Chính vác xẻng, mắt đỏ ngầu, từ trong nhà xông , nhắm thẳng Trần Gia Hoa mà phang xuống!!
Chỉ vì cái nhà đoản mệnh mà nó thầm bao nhiêu ?
Lúc , thù mới hận cũ cùng dâng lên: “Đồ súc sinh, lão tử liều mạng với mày!!!”