Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 212: Sang tên nhà cho anh trai
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:39
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Tiểu Thúy cả một buổi sáng cứ bần thần. Thấy đến giờ cơm mà hai đứa con vẫn về, buổi phỏng vấn thế nào.
Bà Tô Bình là đứa , nhưng lời cử chỉ hằng ngày của Tô Bình thường xuyên bộc lộ sự ngây ngô, bà sợ con trai sẽ thiệt thòi.
Nhậm Tam nấu cơm xong, vẫn luôn để trong nồi giữ ấm. Thấy Vương Tiểu Thúy ở cửa , bé khỏi tiến lên an ủi: “Thím, , họ chuyện nhiều nên về muộn thôi!”
“Anh con khả năng như , sáng sủa, đại sư phó thấy chắc chắn sẽ thích!”
“Kể cả đầu thuận lợi, ở lâu cũng sẽ ngày càng quý mến thôi!”
Dưới sự khuyên nhủ của Nhậm Tam, mặt Vương Tiểu Thúy mới giãn một chút: “Phải đó. Muốn ở với thằng Bình nhà lâu, ai là thích. Nó khỏe, trốn việc lười biếng, thật thà!”
Hai ở nhà chờ đến gần hai giờ chiều, Tô Bình lúc mới đạp chiếc xe Phượng Hoàng 28 xuất hiện ở đầu ngõ.
“Thím, về , Tô Bình với chị An An về !”, Nhậm Tam vui vẻ .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Bình dắt xe cửa, Vương Tiểu Thúy chạy đón: “Làm gì mà lâu thế, đói lả đúng ?”
“Mau nhà, Nhậm Tam dọn cơm .”
Tô An xách sủi cảo trong: “Gì chứ, hai giờ mà còn ăn ? Con với trai ăn ở ngoài !”
“Chưa ăn càng . Anh trai mang sủi cảo thịt dê về cho với Nhậm Tam . Cơm để tối ăn, tối cần nấu. Trưa nay ăn sủi cảo thịt dê !”
Vương Tiểu Thúy túi sủi cảo trong tay Tô An: “Hai đứa ăn ở ngoài ? Ăn ngoài đắt lắm ? Trong nhà nấu cơm mà.”
Tô An hì hì: “Mẹ ơi, trai phỏng vấn đỗ . Ông chủ bảo mai qua luôn. Vui quá nên con mời mai mối là ông La với ông Thái ăn thịt dê!”
Vương Tiểu Thúy mặt đầy kinh ngạc: “Thật ? Đỗ á?”
Tô Bình chút ngượng ngùng, gật đầu: “Vâng. Họ bảo con sáng mai qua giúp việc, lương, học nghề. Sư phụ học xong nghề cho ông ba năm mới , công, trả lương ạ!”
Nhậm Tam vỗ tay: “Tốt quá ! Thím thấy , con mà, con ngay là con !”
“Được , , đói ? Sủi cảo vẫn còn sống. Nấu sủi cảo ăn cơm thôi!”, Tô An xen .
Vương Tiểu Thúy giữ Tô An : “Cơm vẫn còn nóng đây . Sủi cảo để tối nấu, cả nhà cùng ăn!”
Nhậm Tam gật đầu: “ đó ạ, con đói thật , chờ nấu sủi cảo !”
“Thôi , tối nấu!”
“Mọi ăn , con lấy ít đồ cùng trai ngoài một chuyến, còn chút việc .”
Tô An với Vương Tiểu Thúy một tiếng phòng tìm đồ.
Vương Tiểu Thúy bưng bát cơm ở cửa: “An An, còn việc gì nữa thế?”
Tô An lục lọi trong tủ trả lời: “Con tìm giấy tờ nhà đất, định sang tên cái nhà cho trai!”
Vương Tiểu Thúy kỳ quái liếc con trai ngốc của : “Nhà đang yên đang lành sang tên?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-212-sang-ten-nha-cho-anh-trai.html.]
Tô Bình vội vàng xua tay: “An An, cần , cần, cần sang tên.”
Tô An rút tập tài liệu ở ngăn cùng của tủ : “Cái nhà là mua trong lúc còn hôn nhân với Triệu Đại Hưng. Hiện tại thì việc gì, nhưng con sợ rắc rối gì . Nhân lúc bây giờ thủ tục còn tiện, sang thẳng tên cho trai, để tránh vấn đề gì tranh cãi!”
Vương Tiểu Thúy hiểu: “Đây là nhà con mua, hơn nữa con ly hôn với nó , liên quan quái gì. Nó mà dám đến, nhà đ.á.n.h c.h.ế.t nó!”
Tô Bình cũng nghiêm mặt gật đầu: “ , nó mà đến là đ.á.n.h c.h.ế.t nó!”
Tô An đành kiên nhẫn giải thích cho Vương Tiểu Thúy và Tô Bình: “Tình hình cụ thể con cũng hiểu rõ lắm, nhưng luật hôn nhân của nước từ những năm 50 quy định về tài sản, gọi là 'Vợ chồng quyền sở hữu và xử lý tài sản gia đình ngang '.”
“Thời điểm hình như một cái gọi là 'Tài sản trong thời kỳ hôn nhân thuộc sở hữu chung của vợ chồng, trừ khi hai bên thỏa thuận khác'.”
“Lần ở văn phòng dân chính, thỏa thuận ly hôn của con với Triệu Đại Hưng, con còn nhờ chú Vương thêm một điều là Triệu Đại Hưng ngoài việc bồi thường cho con 2000 đồng, tài sản tên ai thì thuộc về đó. cái nhà ông . Lỡ ông phát hiện , con che giấu tài sản, hơn nữa giấy tờ đăng ký là trong thời gian kết hôn, con sợ nảy sinh phiền phức khác, nên dứt khoát sang tên cho trai!”
Vương Tiểu Thúy hiểu lơ mơ: “Sao nhà nước còn cái quy định nữa? Mẹ còn qua bao giờ!”
Tô An : “Có từ sớm ạ. Chẳng qua những năm 50 là chế độ bao cấp, ăn cơm tập thể là chính. Những năm 60 là thời kỳ khó khăn. Những năm 70 là cách mạng văn hóa, gần như tài sản riêng. Hồi bố kết hôn, hai cái chăn bông là bộ tài sản gia đình . bây giờ khác xưa , điều kiện lên. Giờ kết hôn, nào là máy may, đài radio, xe đạp, xe máy...”
“Sau điều kiện nữa, mức sống nâng cao, khi đồ đạc còn nhiều hơn. Mấy cái quy định đối với kết hôn là vô cùng quan trọng. Sau sẽ càng thiện và tầm xa hơn!”
“Bây giờ thì cái nhà liên quan gì đến ông , nhưng lỡ cái nhà giá, tin tức gì đó, mặt dày đến ăn vạ, cũng là một chuyện phiền phức. Hơn nữa con giờ ly hôn, cũng thể tùy tiện đ.á.n.h ông , đ.á.n.h là phạm pháp!”
Mang theo một loạt giấy tờ tài liệu trong nhà, Tô An ghé cửa hàng mua mấy bao t.h.u.ố.c lá, buổi chiều liền sang tên xong cái nhà cho trai.
Sau khi sang tên nhà cho trai, cô cũng ý định đòi . Bất kể là kiếp kiếp , trai ngốc đều dùng hết thứ của để che chở cho Tô An. Cái nhà coi như là một phần đảm bảo cô dành cho trai!
Sau mặc kệ vận mệnh thế nào, chờ đến khi khu quy hoạch phát triển, trai cô dù dùng nó để buôn bán cho thuê, đều thể đảm bảo cho cuộc sống cơm ăn áo mặc cơ bản nhất.
Tô Bình đương nhiên nghĩ nhiều như . Trong triết lý nhân sinh của , hai câu quan trọng nhất là do Vương Tiểu Thúy dạy:
Thứ nhất, lời An An, An An thông minh! Thứ hai, trông chừng An An, đừng để ai bắt nạt!
An An Triệu Đại Hưng thể đến cướp nhà, cho nên nhà để tên , đương nhiên gánh vác. Cậu giữ nhà giúp An An, ai phép cướp!
Buổi tối, cả nhà ăn cơm cùng , Vương Tiểu Thúy liền đem kế hoạch của , nhờ Tô An phân tích giúp.
Không bà chủ kiến, mà là bà cũng giống Tô Bình, cảm thấy đầu óc con gái nhạy bén, nên thử ý kiến của Tô An.
“An An, thời gian ở thành phố, cũng ngó nghiêng khắp nơi . Trên đường ít bán đồ ăn, nhiều món đều . Mẹ thấy họ kiếm tiền cũng khá lắm, mấy cái xe đẩy nhỏ phía còn xếp hàng dài. Người bán hàng bận ngơi tay.”
“Giống như cái xe đẩy bán bánh rán ở đầu phố quảng trường , thêm trứng thì 2 hào, trứng thì 1 hào. Một cân bột mì bao nhiêu tiền , pha thêm nước, thêm ít sợi khoai tây, sợi củ cải, thể pha non nửa thùng bột. Kể cả trừ hết dầu mỡ, gia vị , cũng kiếm ít!”
Tô An gật đầu: “Mẹ, định mở quán ?”
Vương Tiểu Thúy ngượng ngùng : “Mẹ cân nhắc lâu . Con xem, lên đây cũng thể ở nhà ăn . Làm việc khác thì , chỉ nông với mấy món ăn vặt thôi!”
Nhậm Tam lập tức cảm thấy khủng hoảng. Thím ngoài mở quán, trai tiệm cơm học việc, còn thì ?
Tuy đều đối xử với , nhưng vẫn luôn mang trong cảm giác bất an!
“Chị An An, em thể phụ giúp thím , chờ việc gì thích hợp...”